Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 28: Không được bắn!

Chương 28: Không được bắn!

Lê Ngự Hiên vẫn còn ngậm băng vệ sinh quỳ gối một bên, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách nên cậu cũng không nghe được nội dung của cuộc nói chuyện.

Cao Tề muốn vào ngày đi đến bữa tiệc chó hoang sẽ không làm anh mất mặt, vì vậy mấy ngày này yêu cầu của anh đối với Lê Ngự Hiên sẽ càng ngày càng nghiêm khắc hơn. Lê Ngự Hiên lúc này vẫn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đi nhổ đi.” Cao Tề ăn cơm xong cũng muốn bắt đầu kế hoạch giáo dục cấp tốc của anh.

Lúc Lê Ngự Hiên bò về thì Cao Tề đã trở về phòng, Lê Ngự Hiên vừa bò vào phòng đã nhìn thấy dụng cụ vốn dĩ sẽ ở trong thùng đựng đồ thì bây giờ mọi thứ đều được bày trên giường khiến cậu vừa chờ mong vừa sợ hãi.

“Chủ nhân…” Lê Ngự Hiên nuốt nước miếng.

Cao Tề ném một cái chìa khóa xuống đất trước mặt Lê Ngự Hiên. Ban đầu cậu còn cảm thấy nghi ngờ, hơi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, chìa khóa trước mắt là chìa khóa khóa trinh tiết giữa hai chân cậu. Lê Ngự Hiên đã bị khóa gần hai tháng, cậu thậm chí cảm thấy có lẽ cả đời này sẽ bị khóa như vậy. Nhưng không ngờ hạnh phúc lại đột ngột đến như vậy.

Lê Ngự Hiên cầm lấy chiếc chìa khóa, cho dù biết đại khái ý của chủ nhân, nhưng chủ nhân không mở miệng, cậu cũng không dám phỏng đoán nhiều.

“Mở ra đi!” Cao Tề lúc này cũng không làm khó cậu. Thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhìn qua thật sự rất bình dị gần gũi. Nhưng lát nữa Lê Ngự Hiên sẽ biết đằng sau nụ cười này, cậu sẽ đau đến mức nào.

Khóa trinh tiết làm bạn với Lê Ngự Hiên hai tháng rốt cuộc cũng bị mở ra, cậu nhìn “tiểu huynh đệ” của mình.

Cao Tề ngồi ở bên giường, dùng chân gạt cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên, vốn đã bị khóa trong thời gian dài như vậy, Lê Ngự Hiên đã sắp quên đi cảm giác cương cứng và xuất tinh, nhưng lúc này Cao Tề vừa mới bắt đầu, cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên đã vểnh lên cao. Ngay cả bản thân Lê Ngự Hiên cũng không chắc chắn có thể nhẫn nại trong bao lâu.

“Không được bắn!” Cao Tề tiếp tục trêu chọc, nhưng đối với Lê Ngự Hiên mà nói, thuốc kí©ɧ ɖụ© mãnh liệt nhất chính là Cao Tề, tình trạng như vậy mà bắt cậu nhịn không được bắn thì thật sự rất khó khăn.

Lê Ngự Hiên nhịn rất vất vả, sợ mình không nhịn được chọc chủ nhân tức giận.

Cao Tề chơi đủ rồi mới dừng lại, Lê Ngự Hiên được lệnh nằm lên trên giường, sau đó hai tay ôm lấy hai chân. Tư thế duy trì tương đối vất vả. Cả người đều run rẩy không chịu không nổi.

Mà Cao Tề lúc này đang cầm roi da đứng ở một bên, Lê Ngự Hiên cũng nhìn thấy, cho dù có chuẩn bị tâm lý tốt, cũng sợ hãi như cũ. Roi da và dây mây khác nhau, có vẻ như rất đau. Hơn nữa Lê Ngự Hiên cũng không hiểu vì sao mình lại bị đánh, nhưng cậu không cảm thấy tủi thân, vốn dĩ chủ nhân phạt cậu chính là không cần bất kỳ lý do gì.

“Vυ't!” Mặc kệ Lê Ngự Hiên nghĩ như thế nào, roi da của Cao Tề cũng đã rơi xuống.

“Ư!…” Thật sự là vô cùng đau đớn Lê Ngự Hiên đã không duy trì được tư thế ban đầu, lúc này cậu ôm cái mông đáng thương của mình cuộn tròn trên giường.

“Ai cho phép cậu làm loạn!” Dùng lực bao nhiêu, đau bấy nhiêu, Cao Tề đều vô cùng rõ ràng, nhưng sức chịu đựng hiện tại của Lê Ngự Hiên đối với Cao Tề mà nói thật sự không tính là gì.

“Ư ư…” Lê Ngự Hiên cứ rêи ɾỉ, nhưng cũng không xem nhẹ lời của chủ nhân. Mặc dù động tác rất chậm, nhưng cũng dần khôi phục lại tư thế ban đầu.

“Vυ't!” Giống như là động tác trước khi trừng phạt Lê Ngự Hiên. Cậu mới vừa ôm chân, roi da của Cao Tề cũng đã rơi xuống. Có được kinh nghiệm trước đó, Lê Ngự Hiên cứng rắn chịu đựng, không giống như lúc trước, nhưng cơ thể rõ ràng càng thêm run rẩy dữ dội.

Lê Ngự Hiên tình nguyện bị trói lại, nhưng thực tế chính là không có bất kỳ sợi dây trói nào, tất cả đều dựa vào ý chí của Lê Ngự Hiên.

Nhưng khi mông chịu tội như vậy, cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên lại tràn đầy năng lượng.

“Vυ't!” Cao Tề liên tiếp đánh xuống những roi tiếp theo, anh hoàn toàn không cho Lê Ngự Hiên thời gian thở dốc.

“Vυ't!” Lúc Cao Tề hạ roi cuối cùng xuống, Lê Ngự Hiên lại không nhịn được mà bắn ra. Đau đớn cùng hưng phấn đồng thời đến một lúc, khiến Lê Ngự Hiên vô thức cảm giác trong đầu mình trống rỗng. Một lát sau Lê Ngự Hiên mới phản ứng lại bản thân mình lại làm sai rồi.