Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 27: Chó hoang không thể dạy

Chương 27: Chó hoang không thể dạy

Lê Ngự Hiên đến ngày “kinh nguyệt” rồi! Trước kia khi Lê Ngự Hiên vừa vào cửa thì lập tức cởi sạch quần áo trên người, nhưng hiển nhiên tình trạng hôm nay là không cần cởϊ qυầи lót. Cả ngày Lê Ngự Hiên đều rất khó chịu, thấy gần đến giờ rồi thì vội vàng thu dọn về nhà.

Nhân lúc chủ nhân còn chưa trở về, đầu tiên Lê Ngự Hiên vào tắm rửa sạch sẽ trong nhà vệ sinh. Cần phải rút máʏ яυиɠ trong cơ thể ra, sau đó làm sạch ruột vài lần, lại cắm máʏ яυиɠ về chỗ cũ. Những thứ này không tính là gì, chỉ là một khóa học bắt buộc hàng ngày của cậu. Nhưng sau khi cậu tắm sạch sẽ cả trong lẫn ngoài thì cần phải mặc lại qυầи ɭóŧ, đặc biệt là qυầи ɭóŧ bên trên có đặt băng vệ sinh.

Lê Ngự Hiên rất muốn thay băng vệ sinh, nhưng không có sự cho phép của chủ nhân, cậu không có lá gan ấy.

Lê Ngự Hiên kiên trì mặc qυầи ɭóŧ vào, không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng vào nhà bếp nấu cơm, sau khi mọi thứ đã xong xuôi thì quỳ trên tấm thảm trước cửa, đợi chủ nhân về.

Cao Tề vừa vào nhà, như thường lệ, chó hoang của anh quỳ gối ở cửa chờ anh về.

“Chủ nhân!” Lê Ngự Hiên vội vàng ngậm dép lê thay cho chủ nhân. Đúng vậy là ngậm!

“Cởϊ qυầи lót ra, xé băng vệ sinh ra.” Cao Tề rửa tay, ngồi trước bàn ăn thưởng thức bữa ăn tối thịnh soạn.

“Vâng, chủ nhân.” Lê Ngự Hiên cởϊ qυầи lót của mình ra, nhìn băng vệ sinh bị xé xuống, lại ngượng ngùng.

“Bẩn chết mất! Tự vứt vào nhà tắm đi!” Cao Tề bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng khẩu vị dường như không hề bị ảnh hưởng, ngược lại cảm giác càng ngon hơn so với khẩu vị bình thường. Quả nhiên anh cũng là người có khẩu vị nặng.

“Vâng!” Lê Ngự Hiên vội vàng cầm băng vệ sinh bò về phía nhà tắm.

“Quay lại!” Trong giọng nói của Cao Tề đã lộ ra vẻ khó chịu, Lê Ngự Hiên lập tức căng thẳng, không biết mình đã đắc tội gì với chủ nhân.

“Chó hoang! Không dạy được phải không! Cậu đã từng thấy con chó nào dùng móng vuốt lấy đồ vật chưa!” Cao Tề duỗi tay tát một cái vào miệng Lê Ngự Hiên.

“Gâu Gâu!” Lê Ngự Hiên lúc trước bởi vì dùng “móng vuốt” giúp chủ nhân thay giày sau đó bị đánh một trận, vì vậy đối với Cao Tề mà nói, đây không phải là lần đầu tiên cậu phạm lỗi.

Lê Ngự Hiên buông băng vệ sinh trong tay xuống, cúi đầu há miệng ngậm lấy, hình ảnh buồn cười vô cùng. Nhưng Lê Ngự Hiên không thể cười nổi, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi dịch ruột truyền đến từ băng vệ sinh.

“Cứ ngậm như vậy đi.” Cao Tề không quan tâm Lê Ngự Hiên nữa, Lê Ngự Hiên cứ ngậm băng vệ sinh như vậy quỳ gối ở một bên.

“A lô!” Cao Tề còn chưa ăn xong thì điện thoại di động vang lên, đối phương là đồng nghiệp cũ của anh.

“Cao Tề, gần đây tôi lại kiếm được mấy con chó, chủ nhật này có một bữa tiệc, muốn tới chơi không!” Giọng nói của đối phương tràn ngập khoe khoang và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“…” Cao Tề vốn định cúp điện thoại, coi như không nhận ra đối phương, anh thật sự không có cảm giác gì đối với kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ này. Nhưng khi anh nhìn thấy Lê Ngự Hiên quỳ gối ở một bên, cảm thấy mang cậu đi dạo hẳn là không có vấn đề gì.

“Ừm, địa điểm, thời gian.” Câu trả lời của Cao Tề khiến đối phương rất kinh ngạc, trước kia Cao Tề cúp điện thoại của anh ta, nhiều nhất là trả lời anh ta hai chữ “nhàm chán”.

“Tám giờ tối chủ nhật, trên tầng 29 của khách sạn Quân Đình.” Đối phương còn chưa hiểu rõ sự thay đổi của Cao Tề, nhưng đã phản xạ nói ra thời gian và địa điểm.

“Ừm.” Cao Tề cúp điện thoại, cũng giống như đối phương, anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Năm đó khi anh còn làm nghề này, cho dù có những cuộc tụ tập như này, địa điểm đều là những câu lạc bộ giá rẻ, quán bar linh tinh. Không ngờ thời gian anh rời khỏi vòng tròn kết nối này cũng không dài, nhưng nơi này đã trở nên cao cấp như vậy. Chẳng lẽ là bao cả tầng.

Thật ra là đoán đúng rồi, chính xác là bao cả tầng. Nhưng không phải là cao cấp, chỉ là tình huống lần này hơi đặc biệt. Không ngờ rằng Cao Tề làm cho điều đặc biệt lần này càng đặc biệt hơn, bởi vì anh mang theo chó nhưng con chó này lại là ông chủ thật sự của khách sạn Quân Đình. Khách sạn này thuộc quyền sở hữu của Lê Ngự Hiên.