Chương 24: Ăn dưới bàn (Kích điện, H)
“Mới có mức độ này mà đã chịu không nổi rồi sao? Cái này còn có chức năng giật điện nữa kìa, vốn không định cho cậu thử trải nghiệm, nhưng bây giờ...” Cao Tề đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm cái điều khiển từ xa nhỏ nhắn, tất nhiên là dùng để điều khiển cái máʏ яυиɠ trong lỗ hậu của Lê Ngự Hiên.
“Chủ nhân... Không...” Lê Ngự Hiên rất sợ. Nhưng Cao Tề làm sao có thể nghe theo cậu mà quyết định theo ý mình.
Chờ khi Lê Ngự Hiên đã bò đến phòng khách, đột nhiên Cao Tề đẩy cần số lên một nấc, Lê Ngự Hiên bỗng cảm giác một dòng điện từ vách ruột của cậu chạy lên toàn thân làm cả người phải run lên. Từ tư thế bò ban đầu đổi thành nằm dài ra trên mặt đất, thêm vào đó, dưới những cú kích điện như vậy dịch ruột của cậu tiết ra càng nhiều. Đến bản thân cũng cảm thấy cơ thể của mình đê tiện vô cùng, chủ nhân sẽ ghét bỏ cậu sao?
Cao Tề điều chỉnh tần suất thành mỗi giờ điện giật một lần và độ rung vẫn ở mức cao, đêm nay Lê Ngự Hiên đừng mong có thể ngủ được.
“Đừng làm phiền đến giấc ngủ của tôi!” Cao Tề hoàn toàn mặc kệ Lê Ngự Hiên, còn mình thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Cả đêm Lê Ngự Hiên cứ nằm trên thảm ở phòng khách như vậy, vẫn không ngủ được. Mấu chốt chính là Lê Ngự Hiên phải nhịn không thể phát ra thanh âm quá lớn, để tránh làm ồn đến việc nghỉ ngơi của chủ nhân. Cho dù về sau Lê Ngự Hiên đã không còn ý thức gì nữa nhưng cậu cũng không quên nhịn tiếng rêи ɾỉ của mình.
Ngày hôm sau, khi Cao Tề thức dậy xuống giường thì thấy Lê Ngự Hiên đang nằm co quắp trên sàn nhà. Cả người cậu giống như vừa mới vớt ra khỏi nước, khắp nơi trên thảm đều tràn đầy dấu vết mồ hôi. Trong miệng còn loáng thoáng phát ra tiếng rêи ɾỉ, môi cũng đã bị rách ra do bản thân cậu tự cắn. Qua một đêm, sức lực của Lê Ngự Hiên đã bị tiêu hao đáng kể.
Ngay lúc Cao Tề vừa đi ra, đúng lúc này lại có một lần kích điện mới, lúc này ngay cả sức lực để co giật tại chỗ Lê Ngự Hiên cũng không có.
“Chủ nhân...” Lê Ngự Hiên rất muốn cầu xin tha thứ, rất muốn quỳ, rất muốn vào phòng bếp làm bữa sáng cho chủ nhân. Nhưng chỉ là muốn, bởi vì lúc này căn bản cậu không làm được gì.
Cao Tề không nói thêm gì, tắt giật điện và tắt công tắc rung, tự mình đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Lúc chờ Cao Tề về, Lê Ngự Hiên đã nằm tại chỗ ngủ thϊếp đi. Cao Tề không chút do dự, trực tiếp động chân, tuy rằng sức không lớn lắm, nhưng cứ như vậy mà đá Lê Ngự Hiên tỉnh.
Dưới tình trạng như vậy, Lê Ngự Hiên đã quên mất mình rốt cuộc ở đâu, còn cho rằng là ở nhà mình, vừa chuẩn bị há miệng mắng người, đột nhiên phản ứng lại. Nhưng biểu cảm, ánh mắt và khí thế trên người cậu tỏa ra đã khiến Cao Tề cảm thấy có áp lực.
Cao Tề phải thừa nhận mình hơi sửng sốt, thậm chí cảm thấy con chó hoang này hẳn là không chỉ đơn giản đê tiện như vẻ bề ngoài. Nhưng anh lại cảm thấy mình hoa mắt, bởi vì một giây sau Lê Ngự Hiên lại trở về đê tiện như thường ngày. Cao Tề không suy nghĩ nhiều, bởi vì anh cảm thấy mình cũng không để cho con chó của mình có ý đồ. Thế là cũng không nói gì, đi đến bàn ăn thưởng thức bữa sáng của mình.
Lê Ngự Hiên cũng phát hiện ra vẻ vô lễ của mình, trong lòng căng thẳng vô cùng, sợ chủ nhân phát hiện chuyện mình giấu diếm. Cũng may chủ nhân không nói gì, cậu cũng hơi dịu xuống.
Tuy rằng chỉ là ngủ một lát nhưng sức lực của Lê Ngự Hiên đã quay trở lại. Thấy chủ nhân trở về, vội vàng quỳ gối bò lại bên bàn ăn.
Lúc Cao Tề ăn cơm còn không quên ném xuống một ít cho Lê Ngự Hiên ở dưới bàn, Lê Ngự Hiên giống như một con chó, quỳ xuống dưới bàn chờ chủ nhân cho ăn. Cậu đã vô cùng quen với việc ăn như vậy, e là sau này chỉ cần không có người ngoài, cậu chỉ có thể ăn cơm như vậy thôi.