Chương 25: Gọi video trong phòng tắm
Lê Ngự Hiên cho rằng chuyện điện giật đêm hôm trước có thể sẽ lặp lại, chủ nhân sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của cậu, Cao Tề không nghĩ như vậy.
Sáng nào Cao Tề cũng đánh mông Lê Ngự Hiên đỏ bừng rồi mới cho cậu ra ngoài làm việc. Hôm nay cũng như thường ngày, sau khi ăn sáng xong, Lê Ngự Hiên đã nằm sấp trên sô pha theo thói quen chờ chủ nhân đánh. Dụng cụ đánh Lê Ngự Hiên mỗi ngày lại khác nhau, dùng thắt lưng, dây mây, thậm chí là đế giày dép vân vân. Chỉ cần thuận tay đều được Cao Tề sử dụng.
“Bốp!” Mông Lê Ngự Hiên một tuần nay vẫn luôn đỏ đến nỗi không nhìn ra màu da ban đầu.
Cao Tề cầm lấy cây roi mây đánh xuống mông Lê Ngự Hiên, dường như hôm nay đánh nặng hơn mọi ngày, Lê Ngự Hiên cảm giác mông mình đã đau đến nóng rát.
Khóa trinh tiết trên côn ŧᏂịŧ của Lê Ngự Hiên vẫn chưa được mở ra, trong lỗ hậu còn cắm cái máʏ яυиɠ có điện, mông lại bị đánh thành thế này, dưới tình trạng như vậy còn phải ra ngoài đi làm. Cho dù ghế trong văn phòng có sang trọng cũng không ngồi thoải mái nổi.
Sau khi đánh xong, Lê Ngự Hiên lẳng lặng mặc quần chuẩn bị ra ngoài. Trong tình trạng này cậu đừng mong đến việc tự lái xe, mấy ngày nay đều là Kình Phong đưa đón. Để tránh gặp phải Cao Tề, mỗi lần Kình Phong đều đợi ở trước cửa chung cư.
Hôm nay khác mọi khi, trước khi ra ngoài Cao Tề đã bật máʏ яυиɠ trong người cậu, tuy rằng rung chỉ là để chống đối, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này cũng là quá sức chịu đựng.
Trên xe, Kình Phong lái xe cực kỳ tập trung, nhưng Lê Ngự Hiên ở phía sau đã đứng ngồi không yên. Trong xe cũng khá yên tĩnh, Lê Ngự Hiên thậm chí cảm thấy Kình Phong có thể nghe thấy tiếng rung của máʏ яυиɠ bên trong cơ thể cậu.
Thật ra cũng rất may, chất lượng của máʏ яυиɠ này cũng rất tốt, bởi vì trong cơ thể mình nên Lê Ngự Hiên cảm thấy âm thanh tương đối lớn nhưng thật ra người bên cạnh căn bản không nghe được. Ngược lại vẻ mặt mất tự nhiên của Lê Ngự Hiên làm cho Kình Phong hơi nghi ngờ, nhưng anh cũng không dám nghĩ nhiều.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà họ Lê, Lê Ngự Hiên ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu đề án. Cậu cũng rất muốn tập trung, nhưng độ rung trong lỗ hậu và dịch ruột đã chảy ra làm cho cậu không thể tập trung như bình thường được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy Lê Ngự Hiên đoán rằng dịch ruột tiết ra nhiều như vậy sẽ in thành vệt nước trên quần cậu.
Cao Tề đã hoàn toàn đoán được tình trạng vô cùng khó khăn của Lê Ngự Hiên. Vì vậy trước khi ra khỏi cửa Cao Tề đã nhét một miếng băng vệ sinh phụ nữ vào trong túi của Lê Ngự Hiên.
“Mang theo băng vệ sinh trong túi đi vào nhà vệ sinh. Cầm theo cả điện thoại di động.” Lê Ngự Hiên đang xem tài liệu thì điện thoại di động bên cạnh rung lên. Lúc này Lê Ngự Hiên mới biết trong túi mình lại có băng vệ sinh.
Không màng xấu hổ, Lê Ngự Hiên cầm băng vệ sinh và điện thoại di động theo phản xạ đi về phía nhà vệ sinh trong phòng làm việc của mình. Còn chưa tới cửa, Lê Ngự Hiên đã phản ứng lại, bỏ băng vệ sinh vào trong túi quần bước ra ngoài. Cậu biết chủ nhân tuyệt đối sẽ không để cho cậu đi vệ sinh một cách đơn giản như thế.
“Cậu chủ!” Ngoài cửa Kình Phong thấy Lê Ngự Hiên đứng dậy vội vàng ra ngoài, còn tưởng rằng cậu chủ có chuyện gì cần dặn dò.
Kết quả Lê Ngự Hiên không phát ra một tiếng nào, chỉ ra hiệu bảo họ ngồi xuống, sau đó Lê Ngự Hiên đi xuống phòng vệ sinh ở tầng dưới, nhân lúc không ai chú ý, nghiêng người đi vào. Chọn một ngăn trong cùng khóa cửa lại.
“Chủ nhân, chó hoang đã vào nhà vệ sinh rồi.” Lê Ngự Hiên lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của Cao Tề.
Không đợi Lê Ngự Hiên trì hoãn, Cao Tề đã gọi điện thoại tới, còn gọi video. Lúc này Lê Ngự Hiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không ở trong phòng vệ sinh của mình, nếu không thì thật sự là không biết nên giải thích như thế nào.