Chương 23: Chó hoang không dám
Cao Tề sung sướиɠ còn Lê Ngự Hiên thì thít chặt lỗ hậu lại để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân có thể lưu lại trong cơ thể mình như thường ngày.
Nhưng rõ ràng là lỗ hậu vừa mới bị chơi vậy mà vẫn ngứa ngáy như cũ, Lê Ngự Hiên nằm ở đó lắc mông để giảm bớt sự ngứa ngáy trong cơ thể mình.
“Gâu...” Lê Ngự Hiên đi theo chủ nhân, rất muốn chủ nhân để ý đến sự tồn tại của mình.
Như Lê Ngự Hiên mong muốn, Cao Tề quả thật đã chú ý tới cậu, đồng thời cũng chú ý tới động tác nhăn nhó của Lê Ngự Hiên, Cao Tề tất nhiên là hiểu được trạng thái hiện tại của Lê Ngự Hiên là do đâu.
“Thích không?” Cao Tề lấy một máʏ яυиɠ điện có kích thước lớn và bề mặt không mịn màng từ trong ngăn kéo ra.
“...” Lê Ngự Hiên yên lặng nuốt nước miếng, vừa chờ mong vừa sợ hãi.
“Thích...” Cậu nào dám nói không thích, chỉ cần là chủ nhân cho, là cái gì cậu đều thích.
Lê Ngự Hiên nằm sấp trước gương, nhìn chủ nhân cầm gậy mát xa tới gần lỗ hậu của cậu. Cảm thấy rằng cái máʏ яυиɠ đã đặt ở cửa sau của mình, chiếc máʏ яυиɠ mới hoàn toàn và không được bôi trơn bất kỳ thứ gì. Nhưng với sự pha trộn của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch ruột thì chiếc máʏ яυиɠ được cắm vào vô cùng dễ dàng.
“Ư… Ư…” Bởi vì lỗ hậu vừa mới bị chơi xong, vậy nên máʏ яυиɠ cắm vào rất dễ dàng, hơn nữa Cao Tề còn cắm sâu vào bên trong Lê Ngự Hiên và bật nút chuyển động.
“A... A... Dừng... Chậm lại... Chậm...” Trước kia Cao Tề nhét những thứ này vào lỗ hậu của Lê Ngự Hiên thì ban đầu nó sẽ ở mức rung nhẹ, đợi Lê Ngự Hiên thích nghi được một lúc, sau đó anh mới bật rung nhanh hơn. Nhưng hôm nay anh lại bật rung nhanh ngay từ ban đầu, hơn nữa thứ đồ chơi này không chỉ rung mà còn quay 360 độ.
“Đi nấu cơm.” Ngay khi Lê Ngự Hiên còn đang đắm chìm trong từng cơn ham muốn thì Cao Tề yên lặng buông ra ba chữ.
Lúc này Lê Ngự Hiên mới phản ứng lại, chủ nhân đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối! Nhưng với tình hình này mà cậu xuống phòng bếp nấu cơm tối thì thật sự hơi khó khăn. Nhưng dù có khó khăn cũng không thể để cho chủ nhân đói bụng được. Lê Ngự Hiên vội vàng bò vào phòng bếp, sau khi vào phòng bếp mới dám đứng dậy. Nhưng khi cơ thể cậu đã đứng thẳng thì cảm giác tồn tại của cái máʏ яυиɠ trong lỗ hậu cũng càng thêm mạnh mẽ.
Lê Ngự Hiên vừa mới đứng thẳng một lúc thì chân đã hơi mềm nhũn, vốn dĩ nên nấu nhanh một bàn thức ăn, nhưng dưới tác động của cái máʏ яυиɠ, ngay cả nửa món cũng không làm ra. Đã hơn nửa tiếng trôi qua, nhưng đồ ăn của Lê Ngự Hiên vẫn chưa được nấu chín. Cao Tề không đợi được, trực tiếp úp một bát mì gói, còn Lê Ngự Hiên thì vẫn đang cố gắng ở trong phòng bếp.
Lý do cơ bản là cậu không thể tập trung được, cả người mềm nhũn dựa ở bên cạnh tủ. Ngay cả con Husky đi tới bên cạnh Lê Ngự Hiên cũng tò mò nhìn cậu mấy lần, mà ánh mắt rõ ràng là đặt ở trên mông Lê Ngự Hiên, có lẽ trong lòng nó đang nghĩ cái tiếng “Brừm brừm” phát ra từ đâu. Lê Ngự Hiên vậy mà lại đỏ mặt khi bị Nhị Hóa nhìn thấy.
“Ư... Ư...” Lê Ngự Hiên rất muốn xào thức ăn trong chảo, nhưng ý chí thì có còn sức lực thì không. Cả người quằn quại trên mặt đất trong phòng bếp, một cái máʏ яυиɠ thôi đã khiến cậu không làm được bất cứ chuyện gì. Lê Ngự Hiên cảm thấy bản thân rất bất lực, nhưng không có cách nào khác.
Cao Tề đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn Lê Ngự Hiên đang run rẩy trên mặt đất, thậm chí trong tình trạng vô ý thức tay của Lê Ngự Hiên đã chậm rãi đưa ra phía sau. Trong tiềm thức, cậu biết điều gì khiến mình thành dáng vẻ như bây giờ, vì vậy đưa tay muốn rút cái máʏ яυиɠ trong lỗ hậu ra.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Cao Tề đột nhiên lên tiếng “Muốn lấy ra à?” Lê Ngự Hiên nghe thấy giọng của chủ nhân, ý thức hoàn toàn quay trở lại. Nghĩ đến việc mình muốn làm gì, rồi lại nhìn khuôn mặt đang tối sầm lại của chủ nhân, đột nhiên Lê Ngự Hiên cảm thấy mông mình rất đau.
“Chó hoang không dám!” Lê Ngự Hiên không quan tâm dáng vẻ thảm hại của mình, vội vàng bò đến bên chân của chủ nhân.