Chương 13: Cao Tề mà nhân từ thì chính là trò đùa
Mặc dù khó chịu nhưng Lê Ngự Hiên vẫn rất nghe lời. Cậu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn về phía chủ nhân, chỉ hy vọng chủ nhân sẽ bỏ qua. Nhưng Cao Tề mà nhân từ thì chính là trò đùa.
Cao Tề phớt lờ ánh mắt đáng thương của Lê Ngự Hiên, kéo xích chó đi. Lê Ngự Hiên nhịn tiểu, xấu hổ bò đi. Chỉ cần Husky buồn tiểu thì Cao Tề sẽ dừng lại để cậu đi tiểu một chút. Giống như một con chó thật.
Từ khi Lê Ngự Hiên ở cạnh Cao Tề, dường như cậu càng ngày càng giống một con chó thật, cảm giác này khiến Lê Ngự Hiên rất yên tâm.
Lê Ngự Hiên không yêu Cao Tề mà thứ cậu yêu chính là cảm giác có thể ỷ lại vào người khác. Nhưng cho tới bây giờ, cảm giác này cũng chỉ mình Cao Tề có thể cho cậu. Về phần chuyện gì đã xảy ra thì cậu cũng không hiểu. Bình thường Lê Ngự Hiên đều có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề phức tạp và giải quyết nó một cách nhanh chóng. Nhưng vấn đề này cậu lại không hiểu, chính xác thì cậu cũng đang tự trốn tránh. Cậu cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.
“Gâu gâu…” Thay vì suy nghĩ những chuyện đau đầu kia thì hãy vui vẻ sống cuộc sống hiện tại. Lê Ngự Hiên hoàn toàn tùy hứng mà sống. Cao Tề lại càng không nghĩ đến những vấn đề lộn xộn đó, với anh, nếu nó không ảnh hưởng tới cuộc sống của mình thì anh cũng không để ý nhiều. Sự xuất hiện của Lê Ngự Hiên chỉ làm cho cuộc đời vốn thối nát của anh càng thêm lộng lẫy mà thôi.
Lê Ngự Hiên càng bò càng mệt và cậu đã bị ngã. Thể lực mà cậu luôn tự hào lại không có tác dụng gì trong giờ phút này. Nhìn Husky còn vui vẻ chơi đùa, quả nhiên là cậu kém xa nó.
Cao Tề cũng biết Lê Ngự Hiên đã kiệt sức nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn về nhà. Trời đã khuya, trên đường cũng vắng bóng người.
“Gâu gâu…” Lê Ngự Hiên muốn chủ nhân chú ý đến mình, nhưng Cao Tề vẫn giống như bình thường, vui vẻ thoải mái vì dù sao anh cũng không vội.
“Chủ nhân?” Lê Ngự Hiên không chịu nổi nữa, nhìn chung quanh không có ai nên mới dám mở miệng nói chuyện.
“Câm miệng!” Cao Tề đạp cậu, Lê Ngự Hiên bị đá ngã xuống đất vô cùng xấu hổ.
“Một con chó hoang mà dám nói tiếng người! Muốn bị đánh rồi sao!” Cao Tề nhìn Lê Ngự Hiên đang xấu hổ, vô cùng kinh tởm.
“Gâu, ư ư…” Lê Ngự Hiên không dám nói nữa chỉ có thể rêи ɾỉ. Coi như không có việc gì mà sủa hai tiếng lấy lòng Cao Tề.
Cuối cùng đi dạo một vòng mới quay về. Vừa mới vào cửa, Lê Ngự Hiên nằm liệt xuống đất, không còn sức để nhúc nhích nữa. Khi Cao Tề tắm xong và ra ngoài thì thấy Lê Ngự Hiên vẫn nằm liệt ở đó.
“Rót một cốc nước ra đây.” Cao Tề gác chân, nằm trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lê Ngự Hiên đang nằm liệt dưới đất nghe thấy lời chủ nhân thì vội vàng đứng dậy. Nhưng trên người cậu vẫn mặc bộ đồ da chó nên không đứng dậy được. Không có sự giúp đỡ của chủ nhân, cậu không thể thoát ra được.
“Gâu gâu!” Lê Ngự Hiên giơ bàn chân để nhắc nhở Cao Tề về tình hình của mình.
Cao Tề mới ý thức được tình hình lúc này, vì thế nhíu mày giúp Lê Ngự Hiên cởi trói. Tay chân Lê Ngự Hiên đều rất tê và mỏi nhưng cũng không dám lãng phí thời gian, vội vàng đứng dậy đi rót nước cho chủ nhân. Cậu Lê muốn thể hiện tốt hơn, nhưng cậu lại không có một chút kinh nghiệm nào về hầu hạ người khác. Bây giờ vẫn đang trong quá trình học hỏi, cũng may là bây giờ Cao Tề không có yêu cầu gì đối với cậu. Còn kém xa so với những yêu cầu bình thường của Lê Ngự Hiên với cấp dưới.
Lê Ngự Hiên bưng ly nước, khi cách Cao Tề khoảng ba bước thì cậu quỳ xuống. Tay bưng cốc nước, giơ lêи đỉиɦ đầu, đúng là học một hiểu mười. Nhưng Cao Tề lại hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.
“Chủ nhân, chó hoang xoa bóp chân giúp ngài nhé?” Lê Ngự Hiên vội vàng lấy lòng chủ nhân, nhớ đến lúc trước khi mình mệt mỏi được cấp dưới xoa bóp cho cũng khá thoải mái. Nhưng do vội vàng muốn thể hiện nên cậu đã quên mất rằng những người đó đều được đào tạo một cách bài bản, còn cậu thì không có chút kinh nghiệm nào.
“Được!” Cao Tề nheo mắt, muốn xem thử biểu hiện của Lê Ngự Hiên.