Chương 12: Dắt chó đi dạo (H nhẹ)
Trong khoảng thời gian này, Lê Ngự Hiên càng ngày càng đảm đang. Từng là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nay lại biết nấu cơm và dọn dẹp.
Mỗi ngày khi Cao Tề đi ra ngoài, cậu sẽ dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà cẩn thận, trước khi Cao Tề về cậu sẽ nấu một bàn đồ ăn. Đây đều là những món ăn mà cậu tự làm, nguyên liệu đều là đồ tươi do cấp dưới của Lê Ngự hiên đem đến, bọn họ không biết cậu Lê muốn làm gì, nhưng chắc chắn họ sẽ hoàn thành mệnh lệnh của cậu Lê.
Cao Tề cũng khá sơ ý, thậm chí anh cũng không thèm để ý những món ăn này từ đâu ra mặc dù mỗi ngày anh đều ăn chúng. Anh cảm thấy cuộc sống này quá hạnh phúc, ngày ngày trôi qua như thể có một người vợ đức hạnh luôn chờ anh về nhà.
Hàng ngày khi Cao Tề về nhà, Lê Ngự Hiên đều quỳ trước cửa, hai tay cầm dép đi trong nhà cho Cao Tề thay. Nếu hôm nào đó tâm trạng Cao Tề tốt, anh sẽ cho phép cậu liếʍ chân. Nhưng nếu tâm trạng không tốt Cao Tề sẽ đạp Lê Ngự Hiên.
Mặc dù bị ăn đạp nhưng Lê Ngự Hiên vẫn bám lấy Cao Tề dai như đỉa.
Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, tâm trạng của Cao Tề rất tốt, Lê Ngự Hiên được liếʍ chân chủ nhân rất vui vẻ. Ba món mặn và một món canh đã được đặt sẵn trên bàn ăn, Lê Ngự Hiên vừa định đứng dậy ngồi vào bàn đã bị Cao Tề đạp một cái.
“Mấy hôm trước thấy cậu không thoải mái nên tôi mới cho cậu ngồi trên bàn. Một con chó hoang mà thật sự coi mình là người à!”
“Gâu gâu!” Lê Ngự Hiên vừa nghe thấy lời anh, vội vàng quỳ xuống bên cạnh bàn ăn. Khi Cao Tề ăn cơm còn không quên ném cho Lê Ngự Hiên một chút đồ ăn.
“Ăn xong tôi sẽ dắt cậu ra ngoài đi dạo.” Cao Tề cười tủm tỉm, Lê Ngự Hiên cảm thấy bối rối, “đi dạo” có phải là dắt chó đi dạo không?
“Gâu!” Lê Ngự Hiên hơi căng thẳng nhưng cũng rất mong chờ. Chủ nhân dắt cậu ra ngoài đi dạo, có nghĩa là chủ nhân đã chấp nhận sự tồn tại của cậu.
Cơm nước xong, Cao Tề mở chiếc hộp mình mang về ra, bên trong có một bộ quần áo kỳ lạ. Nói chính xác thì nó là da chó, đương nhiên không phải da chó thật mà là da giả.
Lê Ngự Hiên bị buộc chặt tay chân lại, sau đó mặc da chó vào, kéo khóa lên. Ở hậu môn của Lê Ngự Hiên còn bị nhét một miếng thịt bò sống và dài.
Nếu như cấp dưới của Lê Ngự Hiên biết được thịt bò tươi họ đưa đến được dùng như vậy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.
Tất nhiên là Lê Ngự Hiên mặc bộ đồ da chó sẽ thấy khó chịu, nhất là phần thân dưới mặc da chó vào sẽ rất đau.
Khi Lê Ngự Hiên đứng dậy, dươиɠ ѵậŧ và lỗ hậu lại càng cảm thấy đau hơn. Mặc dù cậu bò đi khác với chó thật, nhưng ban đêm mọi người sẽ không để ý đến.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Cao Tề dắt hai con chó ra ngoài. Husky không vui lắm, lần trước có thêm người, giờ lại có thêm chó, nó cảm thấy địa vị của mình đang bị đe dọa.
“Gâu gâu gâu!” Husky sủa như điên về phía Lê Ngự Hiên. Khiến cho Lê Ngự Hiên rất xấu hổ, mặt đỏ lên nhưng bị da chó che mất.
Husky đi ra ngoài dưới sự an ủi của Cao Tề, Cao Tề cầm hai sợi xích chó, tỷ lệ qua lại khá cao, mọi người cũng cảm thấy con chó kia hơi kỳ lạ. Nhưng không ai nghĩ đến con chó kia lại chính là người.
Khi Husky dừng lại để đi tiểu, Cao Tề nhìn về phía Lê Ngự Hiên, ý rất rõ ràng.
Mặt Lê Ngự Hiên đỏ bừng, nhưng chỉ có mình cậu biết. Tuy xấu hổ nhưng chủ nhân muốn nhìn thấy, nhất định cậu sẽ làm. Vì vậy cậu lúng túng bò qua đó, giơ chân lên, một lúc sau mới tiểu được.
“Dừng lại!”
Vừa mới tiểu được một chút, Cao Tề lại kêu dừng, Lê Ngự Hiên sợ tới mức vội vàng dừng lại. Đang đi tiểu mà phải dừng lại thì thật sự rất khó chịu.