Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 11: Cút về đây

Chương 11: Cút về đây

Cao Tề gọi bác sĩ tới nhà, cũng chính là bác sĩ ở phòng khám nhỏ trên phố này, bình thường đã quen nhìn thấy những nô ɭệ có vết thương chồng chất, cho nên khi nhìn thấy Lê Ngự Hiên yếu ớt như vậy, anh ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng sau khi kiểm tra, ánh mắt anh ta nhìn về phía Cao Tề không được thân thiện cho lắm.

“Cậu ấy bị suy dinh dưỡng, hậu môn cũng bị rách ra, còn phát sốt.” Lời nói của bác sĩ khá khách sáo, nhưng ánh mắt khi nhìn vào Cao Tề thì không giống vậy, cả người toàn vết roi anh ta đã nhìn thấy, mông sưng đỏ anh ta cũng từng gặp, nhưng anh ta chưa từng khám cho nô ɭệ nào bị bỏ đói trong vài ngày như thế này.

Anh ta nghĩ thầm chủ nhân này hành hạ người ác quá, nhưng chuyện nhà người ta, bác sĩ là người ngoài cũng không tiện nói gì nhiều, vậy nên kê thuốc thu tiền xong liền phủi tay chạy mất.

Cao Tề nhìn cái ví sắp hết tiền, lại nhìn chó hoang đang nằm trên giường, anh chửi bới, nhưng chỉ có thể cam chịu đi nấu cháo. Cao Tề không muốn một con chó chết trong nhà mình.

“Dậy ăn cháo.” Lê Ngự Hiên chống người ngồi dậy, biết được chủ nhân nấu cháo cho mình, cậu cảm thấy rất vui.

“Ăn xong thì tự uống thuốc hạ sốt đi.”

“Vâng, chủ nhân. Cảm ơn chủ nhân!” Lê Ngự Hiên được sủng mà sợ hãi, trước khi cậu ngất xỉu, cậu còn tưởng rằng chủ nhân sẽ mặc kệ rồi ném cậu ra ngoài! Không ngờ rằng lại có niềm vui ngoài ý muốn, chủ nhân của cậu là một người tốt!

Chỉ có thể nói rằng Lê Ngự Hiên cảm thấy mình thiếu nợ người ta, bị hành hạ đến nông nỗi này, cậu vẫn cảm thấy Cao Tề là một chủ nhân tốt. Không cần biết chủ nhân đối đãi với cậu thế nào, nhưng chủ nhân làm gì cũng đúng!

“Lật người lại!” Cao Tề thấy cậu ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc xong, chuẩn bị bôi thuốc vào hậu môn của cậu.

Lê Ngự Hiên cảm thấy ngượng ngùng, bình thường chủ nhân chơi cậu vào ban đêm, còn bây giờ ban ngày nhưng chủ nhân muốn thì cậu sẽ phối hợp.

“Chủ nhân… Mời chủ nhân thưởng thức.” Lê Ngự Hiên nằm sấp xuống, chổng mông lên, còn dùng tay banh mông, lộ ra lỗ nhỏ.

“Chát!” Cao Tề đánh vào mông cậu một cái.

“Đồ dơ bẩn!” Cao Tề dùng tăm bông chấm vào thuốc, trước tiên thì bôi thuốc quanh hậu môn.

Lúc này Lê Ngự Hiên mới hiểu ra, không phải là chủ nhân muốn lợi dụng cậu, mà chủ nhân muốn giúp cậu bôi thuốc.

“Ưm ưm… Chủ nhân…” Lê Ngự Hiên không nhịn được mà rêи ɾỉ, tuy Cao Tề bôi thuốc không hề nhẹ nhàng, làm cho cậu thấy đau. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

“Ngày mai cậu về đi…” Cao Tề bôi thuốc xong, bình tĩnh nói.

“Chủ nhân… Không, chủ nhân chó hoang không đi! Chó hoang không dám ngất xỉu nữa, chó hoang cũng không cần ăn cháo, chủ nhân cho ăn thức ăn cho chó cũng tốt rồi! Chó hoang sẽ về lại ổ chó!” Lê Ngự Hiên nói xong lập tức xuống giường không dám đứng dậy, chỉ có thể bò đến ổ chó. Nước mắt không kìm được mà chảy khắp khuôn mặt.

“Cút về đây!” Cao Tề thật sự nổi giận, nhưng cũng không có biện pháp gì.

“Tiền thuốc men, 300 tệ!”

Lê Ngự Hiên nhanh chóng lấy ví tiền ra, đưa toàn bộ cho Cao Tề. Chỉ riêng trong ví cũng đã có mấy ngàn tệ và vài cái thẻ. Cao Tề cũng không thèm nhìn, rút ba tờ 100 tệ và đi ra ngoài.

Lê Ngự Hiên quỳ tại chỗ, không biết mình nên đi đâu? Bò trở lại giường, hay bò ra ổ chó? Cuối cùng Lê Ngự Hiên quỳ tại chỗ, giống như một con chó, chờ chủ nhân trở về.

“Gâu gâu!” Khi Cao Tề trở lại, Lê Ngự Hiên vẫn đang quỳ gối tại chỗ, thấy chủ nhân trở về thì vô cùng kích động.

“Đi nấu cơm đi!” Cao Tề ném một đống đồ ăn đến trước mặt Lê Ngự Hiên, cậu cảm thấy bối rối nhưng vẫn bước chân vào phòng bếp.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng vào bếp lần nào, vì thế nên hoàn toàn không biết cách xử lý đống đồ ăn này.

“Cậu Lê!” Lê Ngự Hiên không còn cách nào, chỉ có thể nhờ tới sự giúp đỡ của người khác, gọi điện thoại nhờ đầu bếp giúp đỡ. Bữa cơm này nấu rất lâu nhưng vẫn có thể ăn được, mặc dù không được gọi là ngon lắm.

Nhưng Cao Tề cũng không có yêu cầu quá cao đối với đồ ăn, không khó ăn quá là được.

Sau đó hai người vẫn khá hòa thuận, Lê Ngự Hiên cũng không cần về ổ chó nữa, mà có thể ngủ trên chiếc thảm trong phòng khách, mặc dù trên cổ cậu vẫn phải buộc xích chó.

===================

Edit: Mình xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu, vừa rồi công việc khá bận nên mình không có thời gian edit nhiều. Hiện tại mình đã rảnh hơn nên mình hứa sẽ ra truyện đều hơn nữa nha.

P/s: Mình có ra truyện mới là Biến Thành Nô ɭệ, mong các bạn sẽ ủng hộ nha