Chương 10: Nhớ kỹ nỗi đau này (H nhẹ)
Có thể là do người phụ nữ kia hầu hạ Cao Tề không thoải mái, sau khi cô ấy rời đi, Cao Tề vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Khi anh đứng trong sân rít điếu thuốc mới để ý rằng chó hoang kia đang ở trong nhà, không chơi thì không được.
“Lại đây!” Xích chó buộc ở đó, Lê Ngự Hiên có thể tự cởi ra, nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân thì vội vàng bò ra ngoài. Cũng may đang là ban đêm, nhưng Lê Ngự Hiên vẫn hơi căng thẳng, cậu sợ sẽ bị người khác nhìn thấy.
Trên người Lê Ngự Hiên khá bẩn, nên càng thêm xấu hổ. Cậu Lê như cậu cũng chỉ có thể xấu hổ trước mặt chủ nhân, ở trước mặt chủ nhân cậu luôn hèn mọn, chính là một con chó dơ bẩn.
“Bẩn chết đi được!” Cao Tề ngửi thấy mùi trên cơ thể Lê Ngự Hiên, anh cảm thấy kinh tởm.
“Chủ nhân, chó hoang…” Lê Ngự Hiên yên lặng cúi đầu, chủ nhân ghét cậu, cậu rất lo lắng.
“Cậu đi tắm rửa sạch sẽ đi, đừng làm bẩn phòng tắm của tôi!” Cao Tề tiếp tục hút thuốc.
“Vâng, chủ nhân!” Lê Ngự Hiên bò nhanh vào, cũng không dám đứng dậy.
Khi Lê Ngự Hiên ra ngoài, nhìn thấy Husky quấn lấy chủ nhân của mình, bốn chân ngửa lên, bụng được Cao Tề dùng chân gãi, khuôn mặt nó lộ vẻ hưởng thụ. Một lần nữa, cậu lại ghen tị với một con chó.
“Gâu gâu!” Để lấy lòng chủ nhân, Lê Ngự Hiên tung tăng bò tới, cũng nằm trên mặt đất, muốn chủ nhân chơi đùa với bụng của cậu. Nhưng khi Cao Tề nhìn cậu, vẫn mang vẻ mặt kinh tởm.
“Lại đây.” Cao Tề kéo Lê Ngự Hiên trên mặt đất, ngón tay trực tiếp sờ vào lỗ nhỏ phía sau Lê Ngự Hiên, tưởng rằng đã được bôi trơn, nhưng lại khô khốc. Cao Tề đưa ngón tay vào cũng vô cùng khó khăn.
Cao Tề không vui, anh nói tắm rửa sạch sẽ tức là rửa cả trong lẫn ngoài, nhưng Lê Ngự Hiên lại tưởng rằng chỉ cần tắm cho hết mùi là được. Cậu cảm giác được ngón tay của chủ nhân, cho dù cậu có ngu dốt cũng lập tức nhận ra mình vừa làm sai điều gì.
“Chủ nhân… A…” Dường như Cao Tề không muốn tha cho cậu, ngón tay vẫn chuẩn bị đi vào. Lê Ngự Hiên cảm thấy rất đau, cũng rêи ɾỉ trong vô thức.
“Còn không biết xấu hổ mà kêu! Nếu cứ để vậy mà đi vào, chắc chắn lỗ hậu sẽ bị rách ra và chảy máu!” Lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên siết chặt khi nghe Cao Tề nói.
“Chủ nhân, hay là chó hoang đi rửa? Hoặc là chủ nhân chơi đi, chó hoang không sao đâu.” Trước kia Lê Ngự Hiên cũng bị chơi đến chảy máu, đau đớn thế nào cậu đều biết hết, nhưng miễn là chủ nhân thoải mái thì cậu không sao cả.
Lúc này hai người vẫn ở trong sân, Cao Tề cầm lấy xích chó dẫn Lê Ngự Hiên vào trong nhà. Vẫn ở trên sô pha, chính là vị trí mà người phụ nữ lúc nãy nằm, Lê Ngự Hiên cũng đang dựa vào đó. Không trở về phòng bởi vì Cao Tề rất lười, không muốn thay ga trải giường. Lê Ngự Hiên quỳ xuống chổng mông lên, lỗ nhỏ vẫn cứ khô khốc, hơn nữa cậu còn hồi hộp, Cao Tề muốn đi vào rất khó khăn.
“A! Ư…” Lê Ngự Hiên đau, rất muốn kêu thành tiếng, nhưng lại sợ chủ nhân nghe thấy sẽ không vui nên cố gắng kìm tiếng kêu lại.
“Nhớ kỹ nỗi đau này!” Để cậu nhớ kỹ, tất nhiên là muốn lần sau cậu không dám tái phạm nữa.
“Vâng, chủ nhân!” Lê Ngự Hiên thật sự rất vui vẻ, cậu hiểu được ý nghĩa khác của lời này, nói cách khác cậu và chủ nhân vẫn sẽ có lần sau, cho dù chủ nhân vẫn buộc cậu ở trong ổ chó, thỉnh thoảng gọi cậu ra chơi một lần, cậu cũng vô cùng thỏa mãn rồi.
Cao Tề không nghĩ nhiều tới vậy, so với Lê Ngự Hiên luôn suy nghĩ cẩn thận thì Cao Tề thật sự là một người tùy tiện. Đối với anh, có thêm Lê Ngự Hiên cũng giống như nuôi thêm một con chó. Tuy thức ăn cho chó rất tốn tiền, nhưng anh vẫn miễn cưỡng nuôi được. Cao Tề là người tùy tiện, anh cũng có suy nghĩ cho Lê Ngự Hiên ăn thức ăn của chó.
Đến ngày hôm sau Cao Tề nhận ra thì đã là ngày thứ hai rồi, bởi vì Lê Ngự Hiên đã ngất đi. Lê Ngự Hiên ăn thức ăn cho chó suốt mấy ngày liền, hơn nữa ban đêm cậu còn bị anh chơi quá mạnh bạo nên khi cậu ngất xỉu còn phát sốt.