Chương 9: Ngay cả con chó cũng sẽ không đi tiểu ở trong nhà của mình!
Vẻ mặt với biểu cảm “Mau đến đây hành hạ tôi đi” của Lê Ngự Hiên khiến cho Cao Tề đau đầu, anh đang rất muốn ném con chó hoang này ra ngoài, nhưng rõ ràng anh đã quá coi trọng sức lực của mình rồi, thêm vào đó con chó trước mặt này chính xác là cao da chó chứ không phải chó hoang.
Husky nhanh chóng ăn xong bữa tối của mình, lập tức lần nữa chạy ra sân lăn lộn kêu gào. Cao Tề liếc nhìn cái ổ chó lớn trong sân, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Anh nhặt dây xích vắt trên ổ chó rồi tròng vào cổ Lê Ngự Hiên.
“Bò vào đi.” Cao Tề chỉ vào cái ổ chó đang nằm trong góc, nhìn vẻ mặt thỏa mãn lúc bò vào đó của Lê Ngự Hiên. Cao Tề không cho cậu mặc quần áo, thế nên lúc này Lê Ngự Hiên vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Mặc dù ổ chó có lót một ít quần áo cũ ở dưới, nhưng vào ban đêm trời vẫn hơi se lạnh.
Cao Tề ném chiếc gối cứng trên ghế sofa và một chiếc chăn bông mỏng cho Lê Ngự Hiên.
“Nhị Hóa, đêm nay mày không cô đơn rồi.” Nhị Hóa là tên của Husky, chính xác là vì Cao Tề quá lười đặt tên cho nó, nên anh cứ gọi nó là “Nhị Hóa” cho xong.
“Gâu gâu!” Giống như là Husky đã nghe hiểu.
Cao Tề chỉ đơn giản là đi tắm và trở về phòng của mình để ngủ. Căn nhà của anh có hai phòng ngủ và hai phòng khách, tuy khá nhỏ nhưng cũng có chỗ cho Lê Ngự Hiên ngủ, nhưng Cao Tề làm sao có thể để cho cậu thoải mái. Con chó hoang này dường như đang muốn ăn vạ anh, nghĩ vậy anh lập tức cảm thấy thật phiền phức.
Cao Tề dừng lại nghĩ về điều đó một lúc rồi đi về phía phòng ngủ. Lê Ngự Hiên tội nghiệp quấn trên người chiếc chăn bông và nằm cuộn tròn người lại trong ổ chó, lúc con chó Husky bước vào thì nó ngơ mặt nhìn cậu đầy nghi ngờ. Cậu nghĩ có lẽ nó đang cảnh báo với cậu rằng đây là lãnh thổ của nó.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, cậu phải cố gắng để được ở lại, miễn có thể ở lại đây thì vẫn còn hy vọng.
Sáng hôm sau, Cao Tề ra ngoài sớm, trước khi ra ngoài không quên bỏ một ít thức ăn cho chó vào bát, còn Lê Ngự Hiên thì anh cố tình phớt lờ cậu.
Husky có thể ra khỏi ổ chó một cách thoải mái, nhưng Lê Ngự Hiên thì không. Ban ngày vẫn có rất nhiều người ra vào, người ra vào có thể thấy tình huống ở bên trong sân. Lê Ngự Hiên vẫn còn đang trần như nhộng, còn bị dây xích chó trói lại, nếu để cho người khác nhìn thấy mình đang ở trong tình trạng này, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chủ nhân.
Hãy nhìn mà xem con chó hoang này nhớ chủ nhân của nó biết bao nhiêu. Lê Ngự Hiên lợi dụng lúc không có ai, lôi chậu thức ăn của husky vào trong ổ, sau đó ăn mấy ngụm thức ăn cho chó, uống thêm một chút nước. Cậu cảm thấy đây là chính là phần thưởng của chủ nhân dành cho cậu, nhưng cậu đã nghĩ quá lố rồi, Cao Tề lúc nào chẳng cho con Husky này ăn như vậy.
Vấn đề ăn uống coi như đã giải quyết xong, nhưng bây giờ cậu muốn đi tiểu, nhìn con Husky vui vẻ đi ra ngoài nhấc chân lên giải quyết. Lúc này con trai trưởng Lê Ngự Hiên của nhà họ Lê còn không bằng một con chó.
Lê Ngự Hiên không dám rời khỏi ổ chó, chỉ có thể ở trong ổ đi tiểu ở nơi xa cậu nhất. Sau khi đi tiểu xong, cậu lại bò về chỗ cũ, tiếp tục cuộn mình vào trong chăn, lấy chăn bông ngượng ngùng che đầu lại. Cậu tự cảm thấy mình rất hèn mọn, nhưng chỉ có như vậy thì chủ nhân mới có thể không ghét bỏ cậu.
Vào ngày này tất cả những gì Lê Ngự Hiên nghĩ trong đầu đều là chủ nhân Cao Tề của cậu. Nghe thấy âm thanh ai đó đang mở cửa, biết là chủ nhân đã trở về, cậu chán ghét bản thân vì không thể lập tức bỏ ra để được ở bên cạnh chủ nhân. Nếu cậu mà có một cái đuôi thì có khi cậu còn vẫy nhiều hơn cả con chó Husky kia nữa.
“Gâu gâu!” Đây là tiếng Husky cào cửa mừng rỡ sủa.
“Gâu gâu gâu!” Còn đây là tiếng Lê Ngự Hiên sủa, cậu muốn nhắc nhở chủ nhân là mình vẫn đang tồn tại.
Sáng nay Cao Tề không có quên, chẳng qua anh cố tình lơ Lê Ngự Hiên để đi chơi một ngày, để cậu hiểu được thật ra anh không phải là một chủ nhân tốt.
Nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt của Lê Ngự Hiên, anh biết ý tưởng của mình uổng phí rồi, con chó hoang này đúng là đang hạ quyết tâm muốn ăn vạ anh.
“Thật lẳиɠ ɭơ!” Cao Tề ngồi xổm xuống trước cửa ổ chó, nhìn khuôn mặt ngại ngùng của Lê Ngự Hiên, anh biết ngay là mùi khai từ đâu mà ra.
“Ngay cả một con chó thật sự cũng không đi tiểu trong ổ của mình!” Vẻ mặt Cao Tề vô cùng ghê tởm, Lê Ngự Hiên càng cảm thấy mình làm không tốt.
“Chủ nhân… vì chó hoang không dám đi ra ngoài.”
“Thấy oan ức quá thì đừng có đợi nữa!” Cao Tề không vui khi nghe mấy lời cậu vừa nói ra, anh không cản đâu, làm anh khó chịu thì biến!
“Không oan ức! Chó hoang không oan ức ạ!” Lê Ngự Hiên vội nói.
“Cậu không đi làm à? Hay là không có việc để làm?” Cao Tề cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ cậu muốn ăn bám anh thật, anh nuôi bản thân mình còn không nổi chứ nói gì là nuôi thêm một người nữa. Anh có nên báo công an không?
“Chó hoang có việc làm, chó hoang có thể mua thức ăn và nấu ăn cho chủ nhân, đồng thời còn có thể giúp chủ nhân dọn dẹp nhà cửa nữa. Chủ nhân tức giận có thể trút hết lên người chó hoang, chủ nhân muốn chơi chó hoang lúc nào cũng được, chủ nhân có thể cᏂị©Ꮒ chó hoang khi người muốn. Chủ nhân à…” Nói ra mấy lời lời cuối cùng, Lê Ngự Hiên để lộ ra bộ dạng rất đáng thương.
Trước đây Cao Tề đã từng gặp vài con chó cũng muốn đi theo anh, nhưng đây là lần đầu tiên có một con chó kiên trì và hèn mọn tới như vậy.
Hai người cứ như thế, một người đang nằm trong ổ chó, một người đang ngồi trước ổ chó nói chuyện. Hình ảnh này khá kỳ lạ, đương nhiên kết quả là không có tác dụng gì. Cao Tề muốn đuổi Lê Ngự Hiên đi, nhưng cậu không bao giờ bỏ cuộc. Trong mấy ngày tiếp theo, Lê Ngự Hiên vẫn bị nhốt trong ổ chó. Vào một đêm nọ, cậu nhìn thấy chủ nhân của mình đưa một người phụ nữ về nhà, khao khát nhìn côn ŧᏂịŧ của anh đang nhét vào trong cơ thể của người phụ nữ đó.
Cậu cảm thấy ghen tị vô cùng, cậu cũng rất muốn, nhưng cậu không dám nói, nếu lỡ chọc giận chủ nhân thì cậu sẽ không có thêm bất cứ một cơ hội nào nữa.