Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 8: Thu nhận chó hoang

Chương 8: Thu nhận chó hoang

Cuối cùng Lê Ngự Hiên ở trước gương, nhìn Cao Tề nhét côn ŧᏂịŧ vào trong cơ thể cậu, cảm giác cuối cùng lỗ hậu cũng được hoàn toàn căng ra. Cậu không thể nhớ nổi đêm hôm đó mình đã bị chơi bao nhiêu lần. Tất cả những gì cậu biết là ngày hôm sau, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.

Dươиɠ ѵậŧ của cậu còn bị khóa, có một lời nhắn cho cậu ở trên cái tủ cạnh giường: Đừng quên tìm chìa khóa trong bụi cỏ! Chữ ký là hình mặt cười. Lê Ngự Hiên thật sự tự mình đi tìm chìa khóa, nhưng may mắn thay cậu đã tìm ra được. Nếu không tìm được thì cậu không biết phải làm thế nào.

Không lâu sau khi ông Lê chết, toàn bộ nhà họ Lê đều phụ thuộc vào Lê Ngự Hiên, cậu không chỉ phải đối phó với những kẻ thù ở bên ngoài mà còn phải đề phòng những người thân không đáng tin cậy. Cho nên lúc đó Lê Ngự Hiên không đi tìm Cao Tề.

Nhưng trong hai ba năm qua, hầu như đêm nào cậu cũng mơ thấy người đó. Trong giấc mơ, Cao Tề nở nụ cười trên môi, luôn hành hạ cậu dù cậu có muốn hay không.

Bây giờ cuối cùng nhà họ Lê đã đứng vững, hơn nữa nhờ sự nỗ lực của cậu nên đã vươn lên một tầm cao hơn. Hôm nay cậu có thể gặp lại chủ nhân, lần này cậu nhất định phải quấn lấy chủ nhân cho đến khi anh chấp nhận cậu mới thôi. Cậu không muốn làm một con chó hoang nữa.

“Cộc cộc!” Lê Ngự Hiên còn đang say sưa trong ký ức của mình, tiếng gõ cửa cắt ngang mạch cảm xúc của cậu.

“Vào đi!” Kình Phong cầm một tập tài liệu từ ngoài cửa bước vào, hai tay kính cẩn đưa tập tài liệu cho Lê Ngự hiên.

Tập tài liệu chứa những thông tin cơ bản về Cao Tề, chỉ cách đây mới có hai tiếng mà nhà họ Lê đã điều tra đầy đủ thông tin của Cao Tề rồi.

Lê Ngự Hiên mở tập tài liệu trên tay ra xem kỹ, còn nghiêm túc hơn cả những lần cậu xem những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu. Thật ra những thông tin về Cao Tề thực sự rất bình thường, anh là một thanh niên từ vùng nông thôn lên thành phố, cha mẹ là những người nông dân bình thường. Cao Tề là con trai duy nhất trong gia đình, cha mẹ anh đều cho rằng anh là một cậu bé ngoan đang chăm chỉ làm việc ở thành phố.

Sau đó Cao Tề lại làm điều giáo sư để kiếm thêm tiền, anh đã mua được cho mình một căn hộ nhỏ, bây giờ đang làm nhân viên pha chế, không giàu có về mặt tài chính, nhưng có thể nói là thu nhập của anh vừa đủ sống.

Nhìn người đàn ông tên Cao Tề có gương mặt tỏa nắng trong ảnh, ai mà ngờ được một người như vậy lại có thể chơi cậu cậu đến mức không thể xuống giường nổi, lúc này niệu đạo và lỗ hậu của cậu vẫn còn bỏng rát. Chỉ có điều cái lỗ niệu đạo bị chơi làm cậu đau muốn ngất đi.

“Đêm nay tôi sẽ ra ngoài, sắp tới sẽ không về. Nếu có việc gì gấp thì cứ liên hệ với tôi!” Nói cách khác là không có việc gì quan trọng thì đừng quấy rầy cậu.

“Vâng, thưa cậu Lê!” Lê Ngự Hiên có bốn trợ thủ đắc lực luôn ở bên cạnh cậu, đó là Kình Phong, Kình Vũ, Kình Lôi và Kình Điện. Gọi tắt là Phong Vũ Lôi Điện. Trong mắt người ngoài, Kình Phong và Kình Vũ chịu trách nhiệm về đời sống sinh hoạt của cậu, hai người còn lại phải chịu trách nhiệm về phía công ty. Nhưng trên thực tế, Kình Phong và Kình Vũ lại chịu trách nhiệm cho mặt tối, Kình Lôi và Kình Điện chịu trách nhiệm cho mặt sáng. Với sự giúp đỡ của bốn người này, cậu đã trở thành một ông chủ chỉ việc phất tay sai việc mà không cần phải động tay động chân gì nhiều.

Đêm hôm đó, Lê Ngự Hiên lái xe đến cửa nhà của Cao Tề, lúc đó Cao Tề vẫn chưa về. Lê Ngự Hiên đáng thương ngồi xổm trước cửa nhà Cao Tề. Cao Tề mua tầng một, phía sau nhà anh có một cái sân nhỏ, Lê Ngự Hiên nhìn chằm chằm vào cửa, khát khao muốn được bước vào trong.

Bình thường thì lúc này cũng đã muộn lắm rồi, trong hành lang không có một bóng người, nếu không khi mọi người sẽ thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đây nhìn chằm chằm vào cánh cửa một cách đáng thương thì hơi kỳ lạ.

“Chủ nhân…” Lúc Cao Tề trở về thì đã là một giờ sáng, nghe thấy có tiếng ai đó trong hành lang gọi mình, dựa vào ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang, anh nhìn vào thì thấy đó là con chó hoang hai ngày trước, ngay lập tức anh mở miệng mắng cậu.

“Sao cậu tìm được nơi này?” Cao Tề lấy chìa khóa mở cửa, nhà cửa bừa bộn, nhà của một người đàn ông này thật ra không bao giờ sạch sẽ nổi. Áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ của phụ nữ rải rác trên sofa, nhìn bất lực không nói nên lời.

Trong nháy mắt, Lê Ngư Hiên bước vào cửa, cậu không ngờ lại được vào dễ dàng như vậy, nhếch miệng cười ngốc nghếch.

“Gâu Gâu!” Đây không phải là Lê Ngự Hiên kêu mà là một con chó thật, giống chó này là giống chó husky ngốc nghếch nhất trong số các loài chó. Lý do Cao Tề mua tầng một chính là vì anh rất thích cái sân nhỏ này, có thể đặt con chó ngốc của mình ở đây.

“Chủ nhân, chó hoang nhớ ngài lắm~” Nhìn thấy chủ nhân của mình cho con chó vào nhà, đổ một ít thức ăn cho chó vào bát chó, cậu không biết đã ghen tỵ với con chó đó nhiều đến mức độ nào.

“Chủ nhân, hay là người cũng nuôi chó hoang đi ~” Lê Ngự Hiên nhanh chóng cởϊ qυầи áo quỳ xuống, chứng minh là cậu rất ngoan.

“Mẹ kiếp! Chúng ta chỉ là tình một đêm thôi cậu hiểu không!” Cao Tề cuối cùng cũng hiểu được ý của cậu.

“Chó hoang muốn ở cùng chủ nhân, phục vụ cho chủ nhân…”

Cao Tề thấy mình có chút bối rối với cậu, lúc này anh hối hận vô cùng, hối hận vì lúc đó đã xảy ra tình một đêm với con chó hoang này.

Cao Tề không muốn nói gì nữa, kéo cậu đẩy tới cửa, Lê Ngự Hiên ôm chặt lấy chân của Cao Tề, có chết cũng không chịu buông ra. Hai người đàn ông cứ thế mà giằng co với nhau.

“Mẹ nó!” Cơn tức giận của Cao Tề ngày càng tăng cao hơn.

Husky nhìn thấy chủ nhân của mình đang đánh nhau với người khác, sủa “Gâu Gâu” hai tiếng, nhưng không giúp đỡ được chút nào, trong quá trình đó dù đang sủa nhưng vẫn không quên ăn cơm.

Cao Tề chán nản nhìn hai con chó, sao anh lại gặp được mấy con chó quái lạ như thế này.

“Vết thương vẫn chưa lành hẳn mà cậu muốn bị hành hạ tiếp đúng không!” Trên người Lê Ngự Hiên vẫn còn đầy dấu tích, sau khi về cậu cũng không chịu uống thuốc, đặc biệt là thanh kim loại kia vẫn đang cắm trong côn ŧᏂịŧ của cậu.

“Chủ nhân muốn làm gì cũng được, chó hoang chịu được hết.” Lê Ngự Hiên nghĩ Cao Tề muốn chơi đùa cùng mình, tuy trước sau chỗ nào của cậu cũng thấy đau, nhưng chỉ cần chủ nhân muốn chơi, cậu chắc chắn sẽ vui vẻ hợp tác.