Chương 7: Chó hoang dâʍ đãиɠ (H)
Lê Ngự Hiên vừa bắn ra nên không còn sức để trả lời nữa, cậu chỉ biết khi Cao Tề nói như vậy, côn ŧᏂịŧ của cậu lại liều mạng cương lên.
“Vẫn chỉ là một con chó hoang động dục thôi!” Cao Tề* bỏ thắt lưng xuống, nhanh chóng cài khóa trinh tiết lên người cậu, trước khi côn ŧᏂịŧ đáng thương của Lê Ngự Hiên to lên thì nó đã bị khóa lại, ngoài ra còn có một cái đầu bịt để bịt cái lỗ ở trên.
*Theo nguyên tác, tác giả đã nhầm tên nhân vật là Lê Ngự Hiên
“A!” Lê Ngự Hiên muốn thoát khỏi kiểu trói buộc này, để cởi bỏ cái thứ vô lý trên côn ŧᏂịŧ của mình, nhưng cậu không làm được. Không phải cậu không thể thoát ra, mà là cậu cố nhịn xuống để chiều theo ý muốn của bản thân mình.
Sau khi Cao Tề khóa lại, anh lắc chìa khóa trước mắt Lê Ngự Hiên, sau đó “vυ't” một cái, chìa khóa bay ra khỏi cửa sổ theo một đường cong parabol hoàn hảo. Ngoài cửa là một bãi cỏ xanh, nên phải mất rất nhiều công sức mới tìm thấy được.
“Anh!” Lê Ngự Hiên không thể tin được nhìn về phía Cao Tề.
“Chát!” Cao Tề giơ tay lên tát cậu một cái, cái tát này làm cho Lê Ngự Hiên hơi choáng váng.
“Đồ chó hoang hư đốn!” Vì Lê Ngự Hiên đang nằm, nên Cao Tề từ trên cao nhìn xuống, giống như anh đang thực sự nhìn một con chó hoang vậy. Lê Ngự Hiên nhìn tên điều giáo sư không ra gì trước mặt mình, nhưng lại có một cảm xúc khó hiểu.
“Chó hoang biết sai rồi… Xin chủ nhân… Chìa khóa…” Cuối cùng Lê Ngự Hiên vẫn chịu thua.
“Sáng mai tự đi mà tìm, không tìm được thì mang thứ này cả đời đi, nếu cậu không kiểm soát tốt du͙© vọиɠcon chó của mình được thì tốt nhất là nên nhốt nó lại!” Cao Tề lắc khóa trinh tiết, cái ổ khóa và vòng kim loại phát ra tiếng kêu leng keng khiến cho Lê Ngự Hiên càng xấu hổ hơn.
Lê Ngự Hiên vẫn còn đắm chìm trong cảm giác xấu hổ của mình, cậu hoàn toàn không để ý Cao Tề đang mày mò làm gì. Cho đến khi Lê Ngự Hiên cảm thấy ở lỗ hậu có một cảm giác lạ, giống như có một chất lỏng từ từ chảy vào trong cơ thể mình, cậu mới biết đó là thuốc xổ.
“Ưm …” Chỗ này trời sinh là để thải ra chứ không phải để cho vào, lần đầu tiên cậu bị đối xử như vậy.
“Chủ nhân… Đủ rồi, sắp nổ rồi, xin người…” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, Lê Ngự Hiên so với những người thường chơi kiểu này vẫn còn kém xa. Cậu nhìn bụng mình đang từ từ phồng lên, giống như một người phụ nữ mang thai vậy.
“Nhìn cái bụng này, không phải có một con chó con trong đó chứ…” Cao Tề ác độc xoa bụng Lê Ngự Hiên, hài lòng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu.
“Không có... Ưm …” Mặc dù những trận đòn roi trước đây đối với Lê Ngự Hiên rất đau đớn, nhưng hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của cậu, cảm giác hiện tại hoàn toàn khác so với với việc bị đánh bằng roi.
Thuốc xổ nơi này dùng có nhiều thành phần kí©ɧ ɖụ©, trong tình huống như vậy lỗ hậu của Lê Ngự Hiên bắt đầu ngứa ngáy, phần thân dưới cũng bắt đầu mất kiểm soát. Nhưng nó đã bị khóa lại rồi, cùng không thể nhấc lên được.
“A! Dừng lại đi mà… Dừng lại…” Thấy đã sắp đầy, Cao Tề rút đầu ống thông ra, nhưng anh vẫn chưa muốn cắm vào hậu môn của Lê Ngự Hiên, hai tay vẫn giày vò cái bụng đang phập phồng của cậu, bây giờ Lê Ngự Hiên thật sự rất muốn được đi vệ sinh.
“Chó hoang muốn đi vệ sinh, mong chủ nhân cho phép.” Trán Lê Ngự Hiên toát đầymồ hôi. Hơn nữa, tư thế bây giờ gây áp lực rất lớn cho dạ dày của cậu, nghĩ đến đây cậu đã hiểu rõ là Cao Tề muốn làm gì.
Trong đầu Lê Ngự Hiên nhớ tới câu nói lúc trước của chủ nhân, nói một cách đơn giản, bởi vì vừa rồi cậu do dự không chịu quỳ xuống, cho nên bây giờ Cao Tề cũng không thèm để ý tới cậu nữa.
“Chủ nhân… Xin ngài… Chó hoang quỳ… Chủ nhân cho phép chó hoang quỳ xuống đi…” Đối với Lê Ngự Hiên lúc này, cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì, trong bụng luôn có cảm giác đau thắt.
“Ha!” Cao Tề cười lạnh một tiếng, nhưng không chịu cởi trói cho cậu. Ngược lại tay thêm chút lực, làm cho cậu sắp chịu không nổi nữa.
“Phụt!” Cuối cùng Lê Ngự Hiên vẫn không kìm chế được, tuy dưới mông cậu có một cái chậu, nhưng vẫn để vương vãi ra khắp nơi. Cái mà cậu xấu hổ không chỉ là những gì cậu nhìn thấy trong gương mà còn là biểu cảm ghê tởm trên khuôn mặt của chủ nhân nữa.
Vì là lần đầu tiên, nên anh thấy những gì cho ra vẫn chưa sạch lắm. Cao Tề lại giúp cậu bơm thêm vài lần, nhưng trước sau gì vẫn không chịu cho cậu đi vào nhà vệ sinh. Cho tới lần cuối cùng, vì đã có những lần trước làm bước đệm nên lần này anh càng bơm nhiều hơn. Trước khi hết thuốc xổ, Cao Tề rút đầu bịt trên niệu đạo của cậu, cái ở phía sau cũng được rút ra, cậu không nhịn được nữa lập tức tiểu ra ngoài.
Khi Cao Tề đưa cậu xuống khỏi bục huấn luyện, cậu không thể đứng vững được, chỉ có thể tự mình bò vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Bởi vì đã qua nhiều lần thụt rửa nên lỗ hậu của cậu ngứa ngáy không chịu nổi, rất muốn được thứ gì đó lấp đầy.
Lúc Lê Ngự Hiên bò ra, Cao Tề đang ngồi trên sofa hút thuốc. Không hiểu vì sao mà Lê Ngự Hiên lại muốn quỳ gối dưới chân anh. Vừa nghĩ vậy cậu nhanh chóng bò tới, vì muốn lấy lòng Cao Tề mà Lê Ngự Hiên không quên cúi đầu xuống liếʍ ngón chân của anh.
“Chủ nhân… Xin chủ nhân chơi chó hoang đi…” Lê Ngự Hiên lắc mông, cậu nghĩ bản thân của hiện tại đã bị những thành phần trong thuốc ảnh hưởng không ít.
“Phịch!” Lê Ngự Hiên bị anh đá một cái.
Cao Tề dùng chân khảy côn ŧᏂịŧ của cậu, cầm lấy bút dạ đen bên cạnh viết lên tinh hoàn của cậu hai chữ, Lê Ngự Hiên không biết chủ nhân đang viết cái gì.
“Tự mình soi gương đi.” Cao Tề mỉm cười vỗ Lê Ngự Hiên một cái.
Lê Ngự Hiên nhanh chóng bò đến trước gương, thấy trên tinh hoàn của mình có hai chữ “Chó hoang” còn bụng dưới thì có chữ “Dâʍ đãиɠ”. Bây giờ cậu cảm thấy bản thân mình cực kì dâʍ đãиɠ, chó hoang cực kì muốn được thủ nhân chơi.
Những từ này được viết bằng bút dạ, chắc là phải rửa một thời gian mới phai hết được.