Chương 6: Một con chó hoang không nghe lời, tốt nhất là nên đánh chết. (H)
“Lần đầu tiên à?” Dù sao thì Cao Tề đã từng nhìn thấy nhiều nô ɭệ nhỏ ở đây nên có phải là lần đầu tiên hay không chỉ cần nhìn thôi anh cũng biết.
“Ừm.” Năm dấu tay in trên mặt của Lê Ngự Hiên, nhưng cậu vẫn còn mặc quần áo đứng đó. Không phải là cậu không nghe lời, mà chỉ là cậu chưa phản ứng kịp thôi.
“Chát!” Lại một cái tát nữa, bây giờ năm dấu tay trên hai má của Lê Ngự Hiên đã đối xứng rồi.
“Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng những câu hỏi cơ bản cũng không trả lời được!” Giọng điệu của Cao Tề đầy chán ghét, Lê Ngự Hiên cũng có thể nghe ra được.
“Vâng, chủ nhân!” Cậu nhớ lại các màn huấn luyện mà cậu đã từng xem trước đây, nghĩ về cách những người nô ɭệ trên sân khấu phản ứng lại, cậu lập tức điều chỉnh lại tư thế của bản thân.
“Cởi!” Cao Tề ngồi trên sô pha, chờ đợi động tác tiếp theo của Lê Ngự Hiên.
Giống như Cao Tề nghĩ, động tác của người đó rất chậm, nhất là khi chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, cậu còn đứng đó ngượng ngùng xấu hổ.
“A!” Cao Tề nhấc chân lên, ngón chân khéo léo móc vào giúp cậu cởϊ qυầи lót xuống. Lê Ngự Hiên theo phản xạ có điều kiện muốn che phần thân dưới của mình lại.
“Chát!”
“Chó hoang! Che cái gì mà che!” Hai mắt Cao Tề trừng lên, vẫn có chút khí thế của một điều giáo sư.
“Ha! Thứ đồ này của cậu cũng rất được đấy.”
“Chát!” Cao Tề lại giơ tay tát một cái, nhưng cái tát này không phải là tát vào mặt, mà là vào thân dưới của Lê Ngự Hiên.
“Hưm!” Lê Ngự Hiên cảm thấy thân dưới đau nhức, nhưng giây tiếp theo côn ŧᏂịŧ đã chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này cậu muốn che cũng không che lại được, mà muốn ngăn cũng ngăn không xong, thật sự cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Quỳ xuống!” Cho tới bây giờ Lê Ngự Hiên vẫn còn đang đứng. Cao Tề là người duy nhất trên đời này dám bắt cậu quỳ gối, tất nhiên cũng là người đầu tiên dám tát cậu, nhưng cậu từ chối tư thế quỳ gối, dù sao cậu cũng là con trai trưởng của nhà họ Lê.
"Không muốn quỳ sao? Được thôi! Thế sau này cũng đừng có xin được quỳ!” Cao Tề mỉm cười, nhưng Lê Ngự Hiên có cảm giác không tốt khi nhìn thấy nụ cười này.
Cao Tề đi vòng qua Lê Ngự Hiên, hai tay bóp vào mông cậu. Ừm, cảm giác cũng khá tốt.
“Lên đây.” Cao Tề ra hiệu cho Lê Ngự Hiến nằm xuống bục huấn luyện. Lê Ngự Hiên nằm trên đó, hai chân của cậu bị tách ra ép sát vào ngực cậu, hai tay ôm lấy chỗ bị uốn cong của chân, cứ như vậy bị trói lại, muốn thoát cũng không thoát được nữa.
Trên trần nhà có một tấm gương, cậu có thể nhìn rõ mọi cử chỉ của Cao Tề. Thật ra phải nghiêng đầu qua một chút mới có thể nhìn thấy được.
“Có biết đánh mông thế nào mới là đau nhất không?” Cao Tề nhìn cặp mông săn chắc của Lê Ngự Hiên, mỉm cười hỏi.
“Không biết.”
“Vυ't!”
“Ứm!” Trước đó Lê Ngự Hiên đã từng bị thương, cậu cũng đã trải qua quá trình huấn luyện lính đặc nhiệm khắc nghiệt hơn nhiều, nhưng loại dây mây này khác với tất cả những gì cậu đã trải qua trước đây, có thể nó có liên quan đến tâm trạng của anh. Lúc này, cậu cảm thấy không có gì đau hơn dây mây đang quất cậu lúc này.
“Thưa chủ nhân, nô ɭệ không biết.” Lê Ngự Hiên nhanh chóng phản ứng lại, không hiểu vì sao mình lại bị đánh.
“Vυ't!”
“Ưm!” Vừa phản ứng thì cậu lại tiếp tục bị đánh.
“Rõ ràng là một con chó hoang mà còn muốn trở thành nô ɭệ!” Đối với Cao Tề, một con chó và một nô ɭệ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Là một chủ nhân, anh chưa bao giờ nhận một nô ɭệ, nhưng anh đã chơi với nhiều con chó chưa được huấn luyện qua rồi.
“Vâng, chủ nhân. Chó hoang không biết đánh mông như thế nào mới là đau nhất!” Lê Ngự Hiên bị đánh hai lần, cảm thấy vừa xấu hổ vừa nói ra hai câu làm cậu càng thêm hưng phấn làm cho thân dưới càng ngày càng cứng lên.
“Đó, chính là tư thế bây giờ của cậu, để cho tất cả da thịt trên mông đều căng cứng lại thì càng đánh sẽ càng đau.” Hình như Cao Tề muốn xác minh lời anh nói, thắt lưng quất xuống nhanh như mưa rơi.
“Ưm … A… Dừng lại đi… Dừng…” Lê Ngự Hiên thực sự đã cảm nhận được nỗi đau mà Cao Tề nói, lần nào cũng khiến cậu muốn hét lên.
“Cậu đang nói chuyện với ai!”
“Chủ nhân… Chủ nhân… Dừng lại đi mà…”
“Chát!” Tốc độ của thắt lưng không hề chậm lại, hết cái này đến cái khác.
“A… Chó hoang xin chủ nhân hãy dừng lại đi mà…”
Lê Ngự Hiên cảm thấy toàn bộ vùng mông đau rát, thỉnh thoảng, dây thắt lưng vυ't qua tinh hoàn của cậu, đó mới chính là lúc đau đớn nhất.
“Dám bảo tôi dừng tay, một con chó hoang không biết nghe lời, tốt nhất là nên đánh chết luôn cho xong !” Tay Cao Tề lại tăng thêm hai phần lực. “A!… Chó hoang nghe lời, chó hoang biết sai rồi…”
“Chát!”
“A!” Nếu vừa rồi chỉ vừa vụt qua, thì lần này chắc chắn đã quất trúng vào tinh hoàn của cậu, Lê Ngự Hiên đau muốn ngất lịm đi. Nhưng cậu không những không ngất đi, mà còn bắn ra ngoài. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh dính trên người cậu và cả trên mặt đất nữa.
“Thật dơ bẩn! Bị đánh mà cũng có thể bắn ra được! ” Cao Tề biết lần này sẽ khiến Lê Ngự Hiên bắn ra, cho dù có uống một chút rượu, nhưng tất cả những điều này vẫn nằm hết trong lòng bàn tay của anh.