Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 58

Edit: Cas & Beta: Chlow

**

"Là tôi chủ quan, không cầm theo đèn pin."

Khương Hà nói với Hoắc Kiệu.

Anh ta che ót, nơi đó không chảy máu cũng không sưng, chỉ hơi đau nhức, dù sao hôm qua vừa bị người ta dùng vật cứng đánh lúc chạng vạng.

Ngay sau đó có người dùng đồ quấn đầu anh ta lại, định hạn chế động tác của anh ta.

Với thân thủ của anh ta, có thể dễ dàng bị khống chế sao? Cho nên Khương Hà bắt đầu ra sức phản kháng.

Đáng tiếc đối phương cũng khá thông minh, thành công chế phục được anh ta.

Trong lúc hỗn loạn có thể cảm giác được đối phương có hai người, nhưng lại không nhìn được tình hình bên ngoài, cũng không nghe thấy âm thanh của hai người kia.

Tóm lại là khi anh ta tỉnh lại, trên người chỉ còn lại cái bao tải, còn hung thủ thì đã biến mất không tăm tích.

Chuyện này mà truyền ra thì mặt mũi của phó lãnh đạo sẽ không còn gì, huống chi là trong doanh trại anh ta lập uy đã lâu, đương nhiên không thể công khai truy tìm hung thủ.

Sáng sớm hôm sau Khương Hà đã tới tìm Hoắc Kiệu, bảo hắn tới văn phòng nói chuyện.

Ánh mắt sắc bén của Khương Hà dừng trên người Hoắc Kiệu, sắc mặt hắn bình tĩnh như nước, trong mắt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên đối diện Khương Hà, không tránh cũng không né.

"Hoắc Kiệu, chuyện này cậu thấy thế nào?"

Hoắc Kiệu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc: "Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ra tay đánh đại tá ngay trong doanh trại, đúng là cả gan làm loạn."

Khương Hà nâng cằm, ánh mắt nghi ngờ: "Ở nơi đâu đâu cũng nguy hiểm này, chúng ta phải học được cách nghi ngờ tất cả. Người trong doanh trại không có lý do gì để xuống tay với tôi, cho nên khả năng cao là một kẻ nào đó trong đám người tới cùng cậu hôm qua."

Anh ta chống cằm, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Ví dụ như, bây giờ tôi đang nghi ngờ cậu."

Hoắc Kiệu không hoảng loạn chút nào, trầm tư một lát: "Vậy tôi đây có phải cũng có thể nghi ngờ một chút?"

Khương Hà thay đổi tư thế, đổi tay trái sang tay phải, sắc mặt thâm trầm: "Ồ? Cậu nghĩ sao?"

Hoắc Kiệu nghiêm túc nói: "Nếu anh có thể nghi ngờ tất cả, vậy tôi nghi ngờ, có thể là do anh tự đánh mình?"

Khương Hà vỗ bàn một cái: "....Cậu thấy cái này hợp lí à!"

Nhìn nhau một lúc, Khương Hà từ bỏ, xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi, không truy cứu chuyện này nữa. Tôi nói với cậu, cũng do tôi rộng lượng như vậy, nếu là những người khác đã sớm bắt được hung thủ tận tay. Ồ, vẫn còn hai người."

Anh ta ý vị thâm trường nhìn Hoắc Kiệu, mặt Hoắc Kiệu không đổi sắc: "Sau khi trở về tôi sẽ nghiêm khắc quản lý đội viên, không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa."

"Đừng nói nhảm với tôi."

Khương Hà đứng lên, "Khoảng thời gian gần đây đặc biệt, chúng ta cần tăng cường tuần tra, nhiệm vụ này giao cho anh. Tôi muốn thảo luận mấy việc cần chú ý, gọi mọi người tập hợp đi."

"Được."

Hoắc Kiệu hành lễ, xoay người ra khỏi văn phòng.

Hắn dám động tay động chân cũng do hiểu Khương Hà, việc nhỏ có thể hồ đồ, đại sự lại không hàm hồ.

Mười phút sau, tất cả các nhân viên đã đến đủ. Khương Hà chắp tay sau lưng, lần lượt liệt kê những việc cần chú ý và tất cả những điều cấm kỵ của trại, giọng nói rõ ràng hồn hậu, cố gắng hết sức để mọi người nghe rõ.

Khương Hà nghiêm túc cảnh cáo: "Tuần tra là chuyện cực kỳ quan trọng, có thể nói là ưu tiên hàng đầu! Mọi người ở ngoài nhất định phải chú ý an toàn. Trên tinh cầu này có một loài rất đáng sợ. Nó trông có vẻ vô hại, đôi khi lúc đầu còn thân thiện với các cậu. Nhưng tất cả những điều đó đều là giả dối, thực tế nó có sức sát thương rất lớn, nếu không cẩn thận sẽ làm các cậu thương nặng. "

Ánh mắt Lý Cải trống rỗng, lẩm bẩm như đang nói mê: "Đó không phải là Ân Lâm Sơ sao?"

Hôm qua nhìn thấy cảnh tượng đó, Lý Cải buông tay trượt xuống tường bỏ chạy, may là không có ai đuổi theo, cả đêm ngủ không ngon, luôn canh cửa đề phòng, sợ có người đột nhập nửa đêm.

Mười năm qua chất lượng giấc ngủ của anh ta tốt đến mức có thể ngủ say như chết, nhưng đêm đó lại mơ thấy một người không nên xuất hiện.

Ân Lâm Sơ đang mỉm cười, chắp tay sau lưng, trong tay cầm theo một cái bao tải.

Cũng không đến gần, chỉ đứng đó nhìn.

Sau đó Lý Cải chạy trong giấc mơ cả đêm, sáng hôm sau thức dậy lo lắng đề phòng, biểu tình hoảng hốt.

Khương Hà nghe thấy tạp âm trong đám người: "Ai đang nói chuyện!"

Lý Cải ngậm chặt miệng, chờ một câu giải tán, chạy biến.

Ân Lâm Sơ rời mắt khỏi bóng lưng đang chạy, nhìn Hoắc Kiệu đang đi tới cạnh mình, cười cười.

"Công việc hôm nay thu xếp thế nào?" Hoắc Kiệu hỏi.

Mấy ngày hôm trước Ân Lâm Sơ đã xem qua căn cứ trồng trọt và kho lương thực ở đây, có hiểu biết đại khái về tình hình nơi này.

Thảm thực vật địa phương dày đặc, nhưng hầu hết các loại cây được trồng từ hạt giống được mang từ nơi khác đến đều ngắn ngày, thời gian bảo quản rau quả ngắn nên chỉ đủ cung cấp sáu tháng một lần.

Nếu đã là một chuyên gia nông nghiệp, ít nhất cậu phải làm gì đó để xứng với cái danh này.

Ân Lâm Sơ lấy ra một cuốn sổ cỡ lòng bàn tay từ trong hành lý xách tay của mình: "Tôi tìm thấy thứ này ở cơ sở trồng trọt, hẳn là do người trước để lại. Bên trong ghi lại một số loài thực vật độc đáo được tìm thấy trên hành tinh này, còn có cả các hình vẽ minh hoạ. Những ghi chép này tương đối tuỳ ý, chắc là do nhất thời hứng thú mới làm."

Hoắc Kiệu hiểu ý cậu: "Em muốn đi ra ngoài tìm những thực vật này?"

"Có mấy cái nhìn rất thú vị, các anh không phải định đi tuần tra sao, tôi đi cùng các anh."

Ân Lâm Sơ cất sổ tay, chớp chớp mắt với Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu có chút cố kỵ lời nói của Khương Hà, dựa theo quan sát của hắn mấy ngày nay, đội tuần tra ít nhất có 30 người, ngồi trên những chiếc xe được trang bị thiết bị phòng thủ cấp một, trang bị vũ khí và mang theo đầy đủ đạn dược.

Cho dù không phải tận mắt nhìn thấy cái gọi là nguy hiểm, nhưng hắn cũng có linh cảm về điều không bình thường từ sự bố trí nghiêm ngặt này.

Tuy nhiên, việc Ân Lâm Sơ chủ động nói sẽ đi theo hắn làm Hoắc Kiệu vô cùng mãn nguyện vì được cậu tin tưởng.

Buổi sáng đội tuần tra sẽ xuất phát trước bình minh, đám người Hoắc Kiệu có thể đợi đến 12 giờ đội trở về bàn giao, trước đó có thể ăn cơm trưa.

Lý Cải không dám đối diện với Ân Lâm Sơ, lúc ăn cơm ở nhà ăn cũng trốn thật xa.

Ân Lâm Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn làm anh ta vô cùng lo lắng, tốc độ lùa cơm cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lúc ăn sắp xong, Lý Cải đột nhiên nghĩ, sao anh ta phải sợ hãi như vậy? Dù thế nào đi nữa, Ân Lâm Sơ cũng chỉ là một tên công tử bột tay trói gà không chặt.

Hơn nữa, những gì anh ta nhìn thấy là Hoắc Kiệu đi cùng Ân Lâm Sơ, có thể là do Hoắc Kiệu lòng mang oán hận, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Ân Lâm Sơ làm đồng phạm với mình! Đúng, nhất định là như vậy!

Lý Cải ăn chậm lại, nhai miếng cơm cuối cùng, bê khay đưa trở về.

Bỗng nhiên nhìn thấy Ân Lâm Sơ cũng đang bê khay lại đây, bức tường tâm lý vừa xây được lại lung lay sắp đổ, Lý Cải cắn môi, tăng tốc rời đi.

"Thượng uý Lý, rất bận sao, đang đi đâu vậy?" Ân Lâm Sơ đuổi kịp, giọng nói mang ý cười.

Lý Cải chỉ hướng ký túc xá: "Tôi, tôi về nghỉ ngơi một chút, đi tuần tra rất mệt."

Ân Lâm Sơ thoải mái đi theo sau anh ta một bước: "Tôi cũng đi với anh. Tôi nghe Đại tá Khương nói nơi này rất nguy hiểm, an nguy của tôi dựa hết vào các anh."

"Cái gì? Anh cũng đi theo!" Lý Cải kinh ngạc dừng bước.

Ân Lâm Sơ gật đầu, đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy."

Lý Cải cảm thấy trước mắt có chút tối sầm, rêи ɾỉ một tiếng, có thể xin nghỉ ốm không?

"Leng keng!"

Tiếng kim loại nặng rơi xuống đất vang lên, một cái xẻng nhỏ từ trên người Ân Lâm Sơ rơi xuống.

Lý Cải cảnh giác nhìn cái xẻng nhỏ, lui về phía sau một bước: "Đây là cái gì!"

Nụ cười của Ân Lâm Sơ không thay đổi, nhét xẻng nhỏ lại về sau lưng: "Chỉ là một cái xẻng thôi. Chuyên gia nông nghiệp mang theo một chiếc xẻng nhỏ bên mình cũng không có gì kì lạ nhỉ."

Cậu vừa dứt lời, một chiếc kéo lớn dài bằng cẳng tay từ sau lưng rơi ra, nặng nề đập xuống đất phát ra âm thanh không nhỏ.

Lý Cải nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm cái kéo to đùng trên mặt đất, ánh mắt thẳng tắp: "Đây lại là gì nữa!"

Ân Lâm Sơ nhặt chiếc kéo lớn lên, phủi bụi, cười nói: "Chuyên gia nông nghiệp mang bên mình một cái kéo làm vườn tỉa cây, cũng không có gì kì lạ nhỉ."

Có quỷ mới tin!

"Leng keng!"

Lý Cải phát điên nhìn cây búa nhỏ rơi ra từ người Ân Lâm Sơ, nhiều đồ như vậy, anh ta giấu chỗ nào cho đủ vậy!

"Các anh cố vấn nông nghiệp con mẹ nó còn cần mang theo búa sao!" Anh ta ôm chặt lấy đầu, gần như sắp khuỵ xuống.

"Ừm, cái búa này không liên quan gì đến cố vấn nông nghiệp. Nó là tín vật Hoắc Kiệu giao cho tôi lúc kết hôn, hoàn toàn thủ công, độc nhất vô nhị, vô cùng quý giá, tôi đương nhiên phải mang theo bên mình. Cái này cũng không có gì lạ, nhỉ?"

Ân Lâm Sơ nhặt cây búa lên, quý trọng lau nó bằng ống tay áo, bỏ lại vào túi, cười toe toét.

Trước mắt Lý Cải tối sầm lại, hình ảnh Ân Lâm Sơ trong mơ xách theo một chiếc bao tải đã thay đổi thành cầm một cái búa, chỉ có nụ cười là trước sau vẫn vậy.

Tặng búa lúc kết hôn là không có gì lạ sao!