Edit: Cas & Beta: Chloe
Bên trong xe, Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn Hoắc Kiệu ngồi đối diện, hai mắt sáng lên kỳ lạ, hai tay đặt trên đùi ngồi thẳng lưng, như thể đang chờ đợi điều bất ngờ sắp tới.
Lý Cải không biết Ân Lâm Sơ đang mong chờ điều gì, nhưng có thể thấy rằng anh ta rất hài lòng với tình hình hiện tại —-- hài lòng cái shit ý!
Đái Thư, người đang ngồi đối diện với Ân Lâm Sơ, cứ nhìn về hướng này với vẻ mặt "Này, chúng ta đồng quy vu tận đi".
Có lẽ nó không nhắm vào một mình cậu, nhưng nó ảnh hưởng đến Lý Cải đang ngồi đối diện với Đái Thư phải đối mặt trực tiếp với áp bách, anh ta không hài lòng chút nào!
Có sáu người ngồi trong chiếc xe tuần tra, phân bố đều ở hai hàng ghế đối diện nhau.
Đái Thư, Ân Lâm Sơ và Trần Khang Húc ngồi cạnh nhau, Lý Cải, Hoắc Kiệu và Đổng Nhuận Ngôn ngồi cùng nhau, chiếc xe chìm trong một bầu không khí quỷ dị.
Ân Lâm Sơ mỉm cười nhìn Hoắc Kiệu, tâm tình rất tốt.
Cậu cố ý chọn chỗ này, bên trái là Đái Thư, bên phải là Trần Khang Húc, Hoắc Kiệu đối diện cả ba người.
Đây là gì? Đây là Tu La tràng cao cấp đó!
Bộ trưởng Hướng và Triển Bồng Kiệt lần đó tuy chỉ là hiểu lầm mà cũng đủ xuất sắc, nhưng lần đó chỉ có hai người, trên xe có thêm một người, thế nào cũng sẽ xuất sắc hơn màn kịch đó chứ nhỉ?
Ân Lâm Sơ phấn khích đến tim đập nhanh, cuối cùng cậu cũng có cơ hội tham gia vào Tu La tràng ngay tại chỗ, nhất định sẽ rất thú vị.
Drama giữa người với người luôn khiến Ân Lâm Sơ hạnh phúc, bất kể lớn hay nhỏ.
Khung cảnh hiện tại dường như đã đủ để tạo ra một thảm họa, Ân Lâm Sơ đã sẵn sàng cho một trận tinh phong huyết vũ.
Sự im lặng kỳ lạ kéo dài một lúc lâu, không ai lên tiếng nói chuyện trước.
Trong thời gian dài chờ đợi, Ân Lâm Sơ dần dần thu lại nụ cười, ngón tay trên đùi giật giật, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ, sẽ duy trì hiện trạng như vậy đến khi xuống xe sao?
Không có ai đến làm ầm ĩ lên... Không, không có ai đến khuấy động bầu không khí sao?
Thật không may, cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại, vẫn không ai nói một lời nào.
Ân Lâm Sơ mong đợi vô ích, cậu nhìn trái rồi nhìn phải, hai thí sinh mà cậu đặt nhiều kỳ vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa dừng lại liền mở cửa xông ra ngoài.
Lý Cải trợn tròn mắt, không muốn ở cùng Ân Lâm Sơ trong không gian hẹp, là người thứ ba xuống xe.
Đái Thư vòng qua thân xe, chạy tới đuôi xe, thở hổn hển, rồi sửng sốt nhìn Trần Khang Húc gần như di chuyển đồng bộ với y.
Hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ một lời khó nói hết, hóa ra không chỉ có một mình mình hít thở không thông.
Chúa ơi! Đó là một hoàn cảnh tra tấn người ta đến nhường nào! Cặp chồng chồng kia nhìn nhau suốt quãng đường, không coi ai ra gì, lại còn ngồi riêng ngay giữa mọi người! Bọn họ nhìn cũng không được mà không nhìn cũng không xong, khoảnh khắc xe vừa dừng lại trong lòng dâng lên một cảm giác được cứu rỗi.
Tưởng tượng đến lúc trở về cũng ngồi y nguyên như vậy, Đái Thư thà đi bộ về, gãy chân cũng được, đây nhất định là trừng phạt trời cao dành cho y.
"Làm sao vậy, em khó chịu ở đâu sao?" Hoắc Kiệu quan tâm hỏi.
Còn có thể như thế nào, mộng đẹp tan vỡ chứ còn sao nữa!
Ân Lâm Sơ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ mất mát: "Không sao."
Hoắc Kiệu nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh, ánh mắt nhu hòa: "Em không cần lo lắng, bọn họ chính là như vậy, không phải bọn họ đều thân thiện, cũng không phải tất cả bọn họ đều nguyện ý kết giao với người khác."
Hắn mỉm cười, "Bây giờ chúng ta có càng nhiều thời gian ở bên nhau, tôi sẽ cố gắng ở bên em, không để em cảm thấy cô đơn."
Khi còn ở Hành Tinh Thủ Đô, tuy Hoắc Kiệu ban ngày bận rộn công việc, nhưng ở nhà còn có cha mẹ, Hoắc Yểu thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà, tìm mọi cách kéo dài thời gian ở nhà, sẽ không để Ân Lâm Sơ ở một mình.
Ân Lâm Sơ từng nói với hắn, cậu thích bầu không khí của ngôi nhà, thích mẹ và em gái, khi còn ở nhà cậu chưa từng có vẻ mặt cô đơn như vậy.
Nhưng ở Hành Tinh Lacogama, người mà Ân Lâm Sơ có thể dựa vào chỉ có hắn.
Nội tâm Hoắc Kiệu kiên định, hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt bà xã nhỏ của mình!
Ân Lâm Sơ bất đắc dĩ gật đầu, đáp lại một tiếng: "Tôi biết rồi. Đổng Nhuận Ngôn, chúng ta xuống xe đi."
Xe dừng ở bên đường, không thể lái vào khu vực kế tiếp, chỉ có thể đi bộ vào theo nhóm.
Ân Lâm Sơ hít thở không khí trong lành, lấy sổ tay từ trong túi xách ra, đánh dấu vài loại thực vật có thể ăn được, nhiệm vụ của cậu trước khi trở về hôm nay là đi tìm chúng.
Hoắc Kiệu vẫn đi theo Ân Lâm Sơ cách đó không xa, quan sát nhất cử nhất động của mọi người, đề phòng bất kỳ ai rời khỏi tầm mắt hắn.
Một loại thực vật phổ biến trong hồ sơ rất nhanh xuất hiện trước mắt Ân Lâm Sơ, loại cây này không cao nên cậu quyết định mang cả cây đi, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống, lấy chiếc xẻng nhỏ mang theo bên người ra.
Quay đầu lại nhìn về phía Ân Lâm Sơ, thấy cậu đang bận rộn ngồi xổm giữa đám thực vật cao trên đầu gối, Hoắc Kiệu mỉm cười, yên tâm tiếp tục tiến hành công việc kiểm tra của mình.
Sau khi đào toàn bộ cây ra, Ân Lâm Sơ cẩn thận để không làm hỏng cành lá, cho vào chiếc túi dnn đang cầm.
Đất trên rễ chưa được làm sạch hoàn toàn nên sau khi về nhà nên cấy vào giá thể trồng càng sớm càng tốt, về cơ bản không có vấn đề gì.
"Suỵt."
Tiếng cỏ cọ xát làm Ân Lâm Sơ chú ý, cậu nhìn về phía cành cây vẫn đang rung chuyển bất thường, nháy mắt với Đổng Nhuận Ngôn, ra hiệu tiếp cận từ hai bên.
Đi được vài bước, Ân Lâm Sơ cho rằng mình nên nói chuyện với Hoắc Kiệu, quay người lại, vừa mới giơ tay lên, liền nhìn thấy Đái Thư đứng ở phía sau cách đó không xa, ánh mắt không xác định nhìn cậu.
Câu nói sắp ra khỏi miệng đột nhiên bị nuốt trở về, mỉm cười với y, thậm chí còn định hỏi thăm xem y có khoẻ không.
Đột nhiên sắc mặt Đái Thư thay đổi, cùng lúc đó Ân Lâm Sơ cũng cảm nhận được nguy hiểm, siết chặt chiếc xẻng trong tay, vừa định ra tay thì Đái Thư đã phi tới, túm Ân Lâm Sơ tránh xa chỗ đó mấy mét.
Một con rắn đen có hoa văn rơi xuống từ cành cây chỗ Ân Lâm Sơ vừa đứng, nhanh chóng trườn đi, biến mất giữa những ngọn cỏ.
Đổng Nhuận Ngôn trơ mắt nhìn biến cố xảy ra, không kịp phản ứng, phải mất một lúc mới định thần lại, vài bước chạy đến bên cạnh Ân Lâm Sơ.
"Anh...." Ân Lâm Sơ kinh ngạc nhìn Đái Thư.
Đái Thư thu tay về phía sau lui hai bước, vẻ mặt thẹn quá thành giận, hung ác nói: "Đây là cái biểu cảm gì? Vì tôi đã làm nhiều chuyện không tưởng tượng nổi nên không thể ra tay cứu người sao?"
"Đương nhiên có thể, cảm ơn."
Ân Lâm Sơ gật đầu, "Tôi chưa xin lỗi anh về chuyện ngày hôm đó. Hoắc Kiệu, hắn......"
"Còn nhắc tới Hoắc Kiệu với tôi, tôi bóp chết cậu!" Đái Thư vừa nghe được cái tên này thì toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa hét lên.
Sau lưng y, âm thanh lạnh lẽo của Hoắc Kiệu vang lên: "Cậu vừa rồi đang uy hϊếp vợ tôi?"
Đái Thư cả người cứng đờ: "......"
"Không không, anh nghe tôi giải thích, anh ấy không uy hϊếp tôi."
Thấy hắn hiểu lầm, Ân Lâm Sơ vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Kiệu, "Anh ấy thực sự là người tốt, vừa rồi anh ấy còn cứu tôi. Hoắc Kiệu, anh không thể nói vậy với anh ấy, anh phải nghe tôi giải thích!"
Hoắc Kiệu che chở Ân Lâm Sơ, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ: "Em không cần nói đỡ cho cậu ta, tôi đã nghe thấy cậu ta nói gì rồi."
Lời giải thích nghẹn lại trong cổ Ân Lâm Sơ, cảnh tượng này có vẻ quen quen.
Ân Lâm Sơ cẩn thận nhớ lại, à, lần đầu tiên hẹn hò với Hoắc Kiệu, gặp phải vị bạn trai cũ kia cũng là như thế này.
Đái Thư tức đến run người: "Hoắc Kiệu, tôi hận anh!"
[Giá trị chịu ngược -2, 58/100]
Ân Lâm Sơ suýt nữa ném cái xẻng trong tay về phía bảng nhắc nhở, lần trước Hoắc Kiệu đổi đồng đội không phải cậu đã khóa nó rồi sao! Sao có thể vì một người mà trừ điểm hai lần!
Cũng may bây giờ việc trừ điểm không còn có thể ảnh hưởng nhiều đến Ân Lâm Sơ, đặc biệt là biết rằng việc trừ điểm là vì Hoắc Kiệu, cậu cũng chỉ chỉ có thể sử dụng điểm thưởng dến từ Hoắc Kiệu để tự an ủi bản thân.
"Đại thiếu gia! Chó!" Đổng Nhuận Ngôn đột nhiên hét lên.
Ân Lâm Sơ không biết ngăn anh ta gọi mình ở nơi công cộng là đại thiếu gia, hay là dạy bảo anh ta không thể vừa gọi đại thiếu gia rồi gọi chó, hay là nên nói ra thắc mắc của mình, sao trên hành tinh này lại có chó?
Ân Lâm Sơ kích động nhìn theo ngón tay Đổng Nhuận Ngôn: "Hoắc Kiệu, thật sự có chó!"
Từ trong bụi cỏ lúc này phát ra tiếng làm cậu chú ý lúc nãy, một con chó lông dài cao chưa đến đầu gối nhảy ra, chạy về hướng ngược lại với đám người.