Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Nửa giờ sau, Hoắc Kiệu đến như đã hứa, Ân Lâm Sơ đứng xem bên cạnh. Cậu không hứng thú với trận đấu, chỉ đơn giản là đi theo Hoắc Kiệu.
Trần Khang Húc đứng cạnh cậu, thoạt nhìn nghiêm túc hơn Ân Lâm Sơ vài phần.
Trước khi bắt đầu thi đấu, Khương Hà đưa ra chế độ chiến đấu không giới hạn, ai bước ra khỏi vòng tròn là người thua cuộc.
Ân Lâm Sơ tương đối hiểu cái này, đúng như tên gọi, chiến đấu không giới hạn có nghĩa là không có hạn chế nào trong quá trình thi đấu, chiêu thức gì cũng có thể sử dụng.
Anh ta đưa ra cơ chế thi đấu như vậy có nghĩa là khả năng cao sẽ có người bị thương.
Tuy nhiên đây chỉ là bạn bè luyện tập với nhau thôi, sẽ không sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào, đấu tay không đã giảm thiểu yếu tố rủi ro đến thấp nhất.
Ân Lâm Sơ tin Hoắc Kiệu có thể ứng đối tự nhiên, trận thi đấu này chỉ là trò cỏn con mà thôi.
Trong khái niệm của Ân Lâm Sơ, trạng thái chiến đấu không giới hạn cao nhất là sử dụng xe ben để gϊếŧ đối thủ một ngày trước cuộc thi.
Đổng Nhuận Ngôn nhìn nụ cười của đại thiếu gia, đột nhiên thấy sởn tóc gáy.
Nhất định là ảo giác!
Tiếng còi vừa vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu, hai người đều rất nhanh nhẹn, nhưng động tác lại mang tính lí thuyết, song phương đều đang trong giai đoạn thử sức, bạn tới tôi đi như học sinh tiểu học.
Ân Lâm Sơ xem mà thất thần mấy lần, mãi đến lúc hai bên đánh nghiêm túc mới lên tinh thần.
Đổng Nhuận Ngôn nhìn những cú đấm vào thịt, vô cùng khẩn trương, nhưng lại e dè Trần Khang Húc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đại thiếu gia, Hoắc thiếu gia sẽ thắng sao?"
"Chắc vậy, tôi cũng không biết."
Ân Lâm Sơ không chút để ý, loại thi đấu này thắng thua cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đổng Nhuận Ngôn thấy cậu bình tĩnh, cũng cảm thấy không có gì phải khẩn trương, dần dần thả lỏng.
Cảnh tượng gặp chiêu nào phá chiêu đó không kéo dài quá lâu, ánh mắt Ân Lâm Sơ khẽ biến, biểu tình bớt mấy phần nhàn nhã.
Khương Hà bắt đầu ra ám chiêu, anh ta bắt đầu tấn công vào những bộ phận yếu ớt, hai mắt, thái dương, cổ, vị trí giữa hai chân, xương bắp chân,.. Hoắc Kiệu né tránh hết lần này đến lần khác, không ngờ rằng anh ta lại công khai sử dụng những thủ đoạn như vậy, nhất thời không kịp thích ứng, ngay sau đó vì né tránh không kịp, bị đá trúng vào ngực, ra khỏi vòng.
Ân Lâm Sơ hơi khom người về phía trước, kiềm chế hai giây rồi bỏ cuộc, đi thẳng đến chỗ Hoắc Kiệu.
Động tác đi về phía trước của Trần Khang Húc khựng lại giữa chừng, song lại rút chân như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Kiệu chống một tay xuống đất đứng lên, phủi bụi đất trên ngực, bình tĩnh nói: "Tôi thua, dừng ở đây, kết thúc."
Khương Hà chống eo, cười để lộ hàm răng trắng: "Chúng ta đã thỏa thuận trước rằng sẽ chiến đấu không giới hạn, thua cũng chỉ có thể trách cậu không thể thích ứng, không thể trách tôi. Đến lúc ra trận thật, trạng thái như này của cậu là không được, phải biết rằng, trên hành tinh này có rất nhiều chuyện đáng sợ. "
"Cảm ơn ơn Đại tá Khương đã chỉ điểm, tôi sẽ nhớ kỹ."
Hoắc Kiệu nghiêng đầu, Ân Lâm Sơ nhìn hắn, cười an ủi hắn, nói với Khương Hà: "Bây giờ tôi có thể về phòng chưa?"
"Đi, đi!" Khương Hà xua tay, cười to hai tiếng, đánh xong một trận cả người sảng khoái.
"Hôm nay nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ tới tập hợp."
Sau khi đưa Hoắc Kiệu về phòng, Đổng Nhuận Ngôn không đi theo vào mà đợi ở ngoài cửa.
Ân Lâm Sơ bảo hắn ngồi xuống, cởϊ áσ ra.
Hoắc Kiệu ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, nửa thân trên để trần, nhưng nửa thân dưới lại mặc quần giày vớ rất chỉnh tề.
Từ khi kết hôn xong bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ, nhìn thấy cơ thể của đối phương nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn kĩ ở khoảng cách gần như vậy.
Hoắc Kiệu hơi nóng mặt, Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn ngực hắn, ánh mắt chuyển động từng chút một như đang hoá thành thực chất.
"Cũng may không bị thương."
Tận mắt xác nhận xong Ân Lâm Sơ mới yên tâm một chút, hai người họ thật sự tính chơi đến cùng mới thôi.
Hoắc Kiệu mặc lại quần áo vào, khép chân ngồi thẳng, lẳng lặng nhìn Ân Lâm Sơ.
Trong đầu Ân Lâm Sơ đột nhiên xuất hiện một từ: Ngoan ngoãn.
"Lần sau chú ý một chút."
Ân Lâm Sơ không nghĩ ra nên nói gì với Hoắc Kiệu, dù sao cũng không phải hắn sai.
Hoắc Kiệu liếʍ môi: "Ừm."
"Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Ân Lâm Sơ đang định xoay người rời đi, Hoắc Kiệu lên tiếng gọi cậu, giọng điệu bình thường: "Hình như chúng ta chưa từng ngủ riêng."
Cũng phải, Ân Lâm Sơ nhìn hắn chằm chằm vài giây, gật đầu nói: "Vậy tôi ở lại đây với anh."
Tuy là giường đơn, nhưng chen chúc một chút cũng nằm được.
Trong phòng đối diện, Đổng Nhuận Ngôn thu dọn phòng, nhìn hai chiếc giường trong phòng, lại nhìn căn phòng của Hoắc thiếu gia - nơi chưa có thêm động tĩnh gì từ sau khi đại thiếu gia đi vào.
Anh hiểu, Hoắc thiếu gia không cưỡng ép sắp xếp ở chung với đại thiếu gia, vì sao lại chọn phòng đơn đối diện, anh hoàn toàn hiểu rồi.
Ngày thứ ba sau trận đánh kia, Ân Lâm Sơ nghĩ gì cũng cảm thấy nghẹn một bụng tức giận, anh ta dám chơi xấu Hoắc Kiệu, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Hai ngày nay Ân Lâm Sơ vô tình hoặc cố ý để ý hành tung của Khương Hà, cuối cùng quyết định hành động.
Trở về phòng sau bữa tối, Ân Lâm Sơ nói với Đổng Nhuận Ngôn: "Ra ngoài với tôi một chuyến."
"Vâng!" Đổng Nhuận Ngôn đứng lên, đi theo phía sau Ân Lâm Sơ.
Không cần hỏi ra ngoài làm gì, đi theo đại thiếu gia đi là được rồi.
Cửa vừa mở ra, cửa đối diện cũng bị mở ra, Hoắc Kiệu hình như định ra ngoài, nhìn thấy Ân Lâm Sơ bèn đứng lại.
Ân Lâm Sơ hỏi: "Anh định ra ngoài?"
"Ừm."
Hoắc Kiệu luôn thành thật trước mặt Ân Lâm Sơ, không chút giấu giếm lấy cây gậy sau lưng ra, "Tôi chuẩn bị cầm gậy đi đánh anh ta."
"Thật trùng hợp, tôi cũng định đi trùm bao tải."
Tuy rằng hai người đều không nhắc đến tên ai, nhưng họ đều rõ ràng người kia đang ám chỉ ai.
Ân Lâm Sơ duỗi tay chỉ ra ngoài, "Cùng đi?"
Hoắc Kiệu dứt khoát gật đầu: "Cùng nhau!"
Nhìn Khương Hà đi vào một con đường ít người qua lại, Ân Lâm Sơ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền bố trí Đổng Nhuận Ngôn canh phía trước, kéo Hoắc Kiệu đi theo.
Vị quản gia riêng tận tâm tận lực đứng gác ở ngã tư đường như đã hứa, trong lòng cảm thấy bất an.
Anh biết đại thiếu gia muốn làm gì, nếu bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng anh cản không được, điều duy nhất anh có thể làm chính là không để cho người ta phát hiện.
Ngay lúc bồn chồn không yên nhất, bóng dáng lắc lư của Lý Cải xuất hiện trong tầm mắt Đổng Nhuận Ngôn, đi thẳng về hướng này.
Đổng Nhuận Ngôn định thần, đến gần ngăn anh ta lại: "Thượng uý Lý, Hoắc thiếu... trung giáo và Ân...."
Đại thiếu gia đã nói không được gọi như vậy trước mặt người ngoài, nhưng ngoại trừ thiếu gia ra, hắn cũng không biết gọi là gì khác!
Anh lúng túng nói, Lý Cải đứng nghe lại càng khó xử hơn, xua tay: "Tôi với Hoắc Kiệu là bạn cũ, dù tôi là ai, anh có thể gọi tôi như bình thường."
Đổng Nhuận Ngôn khẽ gật đầu: "Hoắc thiếu gia cùng đại thiếu gia có việc riêng, người khác đi qua chỗ này không tiện."
Không đúng! Cái này rất không đúng! Làm gì có chuyện để hai người chiếm chung một con đường, lại còn là chuyện riêng tư, có chuyện riêng tư nào cần ngăn cản người khác đến gần?
Anh ta liếc nhìn khu rừng bên trái và bức tường bên phải.
Cô nam quả nam, trời cũng sắp tối, ở đây còn có thể làm gì?
Đổng Nhuận Ngôn càng không cho, Lý Cải càng tò mò, vò đầu bứt tai muốn nhìn.
Nhưng nếu gặng hỏi chắc chắn sẽ bị người này mách đến tai Hoắc Kiệu. Anh đâu có ngu mà để hắn tóm được nhược điểm.
Trong bụng sôi trào ý xấu, Lý Cải kéo dài âm cuối: "Ồ —— nếu đã như vậy, được, vậy ta đi trước."
Ra khỏi tầm mắt của Đổng Nhuận Ngôn, Lý Cải đổi hướng, chạy đến phía sau hàng rào, lùi lại hai bước, chạy lấy đà trèo lên đầu tường.
Leo lên tường, Lý Cải vươn cổ nhìn xuống phía dưới, nghe tiếng có vẻ động tĩnh cũng không nhỏ.
Ân Lâm Sơ nhạy bén nhận ra bất thường, dừng động tác, động tác của Hoắc Kiệu so với cậu gần như cùng lúc, nhìn về phía cậu.
Liếc nhìn xung quanh hai lần, tầm mắt chính xác nhắm vào mục tiêu.
Ân Lâm Sơ nâng cằm lên, lặng lẽ ra hiệu cho Hoắc Kiệu nhìn về hướng đó.
Hoắc Kiệu nhìn theo hướng của cậu, đối mắt với Lý Cải cũng đang nỗ lực nhìn lén.
Lý Cải thấy mình bị phát hiện, vốn định đùa giỡn cười một tiếng, nhưng khi đã nhìn rõ ràng thứ dưới chân mình, liền trợn tròn mắt không tin nổi.
Người nằm trên mặt đất bị trùm bao tải, nhưng thắt lưng và quần dài lộ ra nhìn rất quen mắt.
Anh lại nhìn về phía Ân Lâm Sơ đang đứng cạnh Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ nhìn anh, nở một nụ cười quen thuộc.
Lý Cải nhìn nụ cười kia, chợt nhớ đến ngày đầu tiên gặp Ân Lâm Sơ ở Hoắc gia, anh hỏi cậu, sống cùng Hoắc Kiệu có sợ không.
Anh không biết Ân Lâm Sơ có sợ không, nhưng bây giờ nhìn thấy Ân Lâm Sơ, anh hơi sợ rồi.