02.
Tôi sợ tới mức mạnh mẽ đẩy nó ra.
Em trai mềm nhũn ngã xuống mặt đất, nhưng lại không khóc, chỉ dùng cặp mắt đen như mực kia nhìn tôi.
Nếu là trước đây, nó đã sớm khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại ở trên mặt đất.
Nhưng nhiệt độ cơ thể của nó rất nóng.
Trước đây tôi đã từng nghe thấy người già ở trong thôn nói rằng ma sẽ lạnh.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao em trai lại chết đi sống lại, tai lại truyền đến một cơn đau dữ dội thấu tim.
Đôi bàn tay thô ráp tràn đầy chai sạn kia của bà nội dùng sức nắm chặt lấy tai của tôi, một đôi mắt hình tam giác ngược nhìn tôi chán ghét.
"Con nhỏ chết tiệt kia, chán sống à? Sáng sớm không chỉ nổi điên mà còn xô đẩy em trai mày?"
Cha liền nhanh chóng đỡ em trai lên.
Mẹ đứng ở cách đó không xa, chết lặng nhìn chúng tôi.
Bà ấy luôn luôn có loại thái độ này.
Nhìn thấy tôi bị đánh cũng mặc kệ không hỏi han gì.
Nhưng trong cái nhà này, người tôi thích nhất lại là mẹ.
Bởi vì mặc dù bà ấy không quan tâm tôi, nhưng mà cũng sẽ không giống như cha và bà nội, thiên vị em trai.
Thái độ mà bà ấy đối với tôi và em trai cũng là không quan tâm như nhau.
Bà nội nắm lấy tai của tôi nhéo vài cái, tôi chịu đựng đau đớn không nói một lời nào.
Đợi tới khi bà gần như hết giận, rốt cuộc tôi cũng có thể quay lại cái bàn ăn nhỏ đó để ăn sáng.
Ở nhà của chúng tôi, ngoại trừ bà nội ra thì tôi và mẹ tôi không xứng đáng được ăn cơm ở trên bàn lớn.
Nhưng bữa sáng của tôi hơi tốt hơn một chút so với mẹ, ít nhất thì trong chén canh của tôi cũng có nổi một miếng rau mỏng.
Nhưng lúc này tôi cũng không có đói bụng một chút nào.
Ngoài khóe mắt của tôi vẫn luôn lén lút quan sát em trai.
Em trai ăn rất nhanh, bà nội và cha nhìn em ấy một cách cưng chiều.
Thế mà lại không có ai nhớ đến vụ tai nạn ô tô kia ngoại trừ tôi ra.
Đột nhiên, hình như em trai đã nhận thấy ánh mắt của tôi.
Em ấy ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn tôi, nở một nụ cười như cười mà không phải cười với tôi.
Tôi rùng mình một cái, cúi đầu xuống thật mạnh.
Người em trai trở về từ cõi chết mang cho tôi một loại cảm giác còn tồi tệ hơn trước.
Đó là một nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy, sởn hết cả gai ốc.
Tôi nắm chặt đôi đũa, nhất định phải tìm ra bằng chứng em trai tôi đã từng chết một lần.
Sau khi ăn sáng xong, em trai đi học.
Tôi với tư cách là một người con gái sẽ không bao giờ có cơ hội được đi đến trường.
Bà nội thúc giục tôi mau chóng đi làm công việc đồng án bằng giọng điệu khó nghe.
Hôm nay tôi đã làm xong công việc ở trong tay một cách nhanh nhất có thể.
Nhân lúc bà nội và cha không chú ý, tôi chạy tới quầy bán quà vặt của chú Trương.
Ngày hôm đó em trai bị xe đυ.ng, chú Trương cũng nhìn thấy.
"Chú Trương!"
Chú Trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy là tôi, mí mắt miễn cưỡng nhấc lên một chút, rồi lại rũ xuống, vẻ mặt giống như không muốn để ý đến tôi.
"Chú Trương, ba tháng trước em trai cháu bị xe đυ.ng, chú có nhìn thấy đúng không? Em ấy chảy rất nhiều máu, xe cấp cứu ở trên thị trấn cũng đến, chắc chắn chú còn nhớ rõ!"
Cuối cùng chú Trương cũng ngẩng đầu lên.
Chú ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ, ánh mắt giống như là đang nhìn một người điên.
"Cháu đang nói cái gì vậy? Em trai của cháu rất tốt, xảy ra tai nạn ô tô gì chứ?"
Tôi ngây người nhìn chú ấy.
Mồ hôi lạnh từ từ chảy ra từ sau lưng tôi.
"Không thể nào, chú Trương, chú nghĩ kỹ lại đi, nó ở ngay chỗ này. Cháu mua kem que không trông chừng em trai, sau đó có một tiếng phanh xe, chờ tới lúc cháu quay đầu lại thì em trai đã ở dưới bánh xe, em ấy chảy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều máu, rõ ràng là không thể sống được". Tôi nói năng một cách lộn xộn.
Chú Trương nở nụ cười: "Không nghĩ tới trí tưởng tượng của con nhóc như cháu cũng không tệ lắm, bịa ra một câu chuyện kỳ quái như vậy".
Nói xong, chú ấy không để ý tới tôi nữa.
Trái tim tôi nguội lạnh.
Tôi biết rằng chú Trương cũng giống như người nhà của tôi, chú ấy cũng không nhớ rõ.
Chuyện em trai chết vào ba tháng trước, giống như là đã bốc hơi khỏi trí nhớ của bọn họ.