03.
Lúc này, một bàn tay khoác lên vai tôi.
Tôi quay đầu lại, đối mặt với gương mặt cười vô cùng kỳ quặc của em trai.
"Chị ơi, chị làm cái gì ở đây vậy?" Em trai thản nhiên hỏi.
"Không có gì". Tôi lùi về sau một bước giống như nhìn thấy một con quái vật đáng sợ rồi hất tay em trai ra.
Em trai lấy một đồng xu từ trong túi áo ra, mua một cây kem que cũ của chú Trương.
Em ấy hé môi, một cái miệng nhỏ thiếu răng cửa: "Rộp…" Một tiếng, em trai cắn cây kem que.
"Chị ơi, chị nói thử xem cảm giác khi bị một chiếc xe tải cán qua người là như thế nào?" Em trai nói một cách mập mờ không rõ.
Ánh mắt của em ấy lại kỳ lạ nhìn tôi không chớp mắt.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ trong lòng tôi.
"Tại sao em lại hỏi chuyện này?" Tôi nhìn chằm chằm người em trai trước mặt.
Tôi luôn có cảm giác hình như em ấy nhớ rõ chuyện bản thân đã bị xe tải cán qua.
Em trai lại nở một nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Em chỉ tò mò mà thôi, chị à".
"Ba tháng trước, em đi tham gia trại hè gì? Trong nhà làm gì có tiền cho em đi tham gia trại hè?" Tôi không thuận theo, không buông tha hỏi tiếp.
Mặc dù trong nhà cưng chiều em trai, nhưng mà kinh tế của nhà chúng tôi vẫn luôn rất eo hẹp, không có dư tiền cho em trai đi tham gia trại hè.
Với lại mặc dù tôi chưa từng đi học, nhưng mà tôi cũng biết, trại hè không thể nào kéo dài đến ba tháng.
"Trường học cho em đi tham gia miễn phí, bởi vì em học giỏi". Em trai chậm rãi nói.
Đột nhiên, một chiếc xe đạp lao đến, hất văng em trai xuống đất.
Em trai ngã xuống đất, mặt em ấy trắng bệch, biểu cảm đau đớn.
Chàng trai vội vàng bước xuống từ trên xe đỡ em trai dậy, cậu ấy nhấc ống quần của em trai lên, muốn xem vết thương của em ấy.
Sắc mặt em trai thay đổi, lập tức kéo quần xuống, đứng lên nói không sao.
Nhưng ở trong khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng nhìn thấy vết thương ở trên chân em trai.
Miệng vết thương đáng sợ đã đóng vảy.
Tôi mạnh mẽ lao về phía trước, nắm lấy ống quần của em trai.
"Chị nhớ rằng chiếc xe tải đó đã cán qua chân của em, ba tháng trước em bị tai nạn ô tô có đúng không? Cho dù người khác không nhớ, nhưng em chắc chắn nhớ rõ!" Tôi hét lớn.
Một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi.
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy những ngôi sao vàng.
Cha tức giận nhìn tôi, ôm em trai lên.
"Em trai mày bị ngã ở trong trại hè, mày đang nói cái gì đấy?"
Tôi mất hồn mất vía đi theo cha về tới nhà.
Cha và bà nội ân cần hỏi han em trai, tôi trở về phòng một mình.
Phòng của tôi là một căn phòng nhỏ hẹp nhưng tiện ích.
Ở ngay bên cạnh cái chuồng heo chưa tới năm mét vuông, âm u, ẩm ướt, nhưng tôi rất thích.
Bởi vì đây là nơi duy nhất ở trong nhà mà tôi có thể ở một mình.
Một lát sau, cha tôi đã tới.
Ông ấy phạt tôi không được phép đi ra ăn cơm tối.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi nằm ngủ mơ mơ màng màng ở trên giường.
Đột nhiên tôi bị một tiếng sột soạt đánh thức.
Loại âm thanh này giống như là âm thanh móng tay cào vào ván gỗ phát ra tiếng chói tai.
Tôi tỉnh dậy ngay lập tức.
Âm thanh truyền đến từ dưới gầm giường.
Ở đây thường xuyên gặp phải chuột, cho nên tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy tiếng động đó.
Đột nhiên ——
Khụ khụ.
Dưới gầm giường vang lên một tiếng ho khan rất nhỏ.
Tôi mạnh mẽ ngồi dậy.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc mới vừa rồi kia cực kỳ rõ ràng.
Tim của tôi đập nhanh hơn.
Tôi căng thẳng cúi người xuống, lại đối mặt với một gương mặt trắng bệch.
Em trai nằm ở dưới gầm giường, nở một nụ cười kỳ dị với tôi.