Ba tháng trước, tôi tận mắt nhìn thấy một chiếc xe tải cán qua người em trai tôi.
Máu tươi chảy ra từ trên người em trai tôi, cơ thể của em ấy co giật vài cái, con ngươi đen nhánh nhìn tôi đang vô cùng hoảng hốt lo sợ.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, nhà tôi liền rơi vào trong sự đau buồn cực lớn.
Bà nội đặc biệt đặt bài vị của em trai ở trong phòng, ngày nào cũng bắt tôi quỳ xuống, dâng hương.
Nhưng mới sáng nay, em trai của tôi đã trở về một cách hoàn hảo không chút tổn thương.
01.
Tôi khϊếp sợ mở to mắt, nhìn người em trai hoàn hảo không mất cọng tóc nào xuất hiện trước mặt tôi.
Em ấy đã thay đổi tính cách kiêu ngạo trước kia, ngoan ngoãn gọi tôi là "Chị ơi".
Hình như bà nội và cha cũng không có chút ngạc nhiên gì đối với sự xuất hiện của em trai, đưa cho em ấy một phần bún bò đã bỏ thêm tràn đầy thịt bò như thường ngày.
Mẹ tôi vẫn đang ăn một tô phở trong vắt ở trên chiếc bàn nhỏ như cũ với vẻ mặt vô hồn, cũng không có kỳ lạ một chút nào về việc em trai chết đi sống lại.
Sau lưng tôi chảy ra đầy mồ hôi lạnh, máu dường như đã bị đông lại thành băng.
Tôi nhìn chằm chằm người em trai đã chết vào ba tháng trước, hoảng sợ chạy tới bên cạnh mẹ.
Tôi hạ thấp giọng, thở hồng hộc nói: "Mẹ, em trai còn sống. Là, là quỷ sao?"
Mẹ lạnh lùng nhìn tôi, tiếp tục ăn phở mà không nói một lời nào.
Lời của tôi đã bị bà nội nghe thấy.
Bà hung dữ liếc nhìn tôi: "Con nhỏ chết tiệt kia, nói cái gì đấy! Em trai của mày vẫn sống khỏe mạnh, vừa sáng sớm đã nguyền rủa em trai mày chết? Tao thấy mày là thiếu đánh thì có!"
Người cha có gương mặt dữ tợn, cơ thể mập mạp đi đến trước mặt tôi, giơ tay lên cho tôi một cái tát.
Trong nháy mắt, mặt tôi sưng phồng lên.
Nhưng giờ phút này người tôi sợ không phải là cha, mà là người em trai đang đứng ở sau lưng cha tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Tuy thái độ của em ấy khác thường nhưng không lớn tiếng nói: "Đánh hay". Mà cứ cười rồi nhìn tôi như vậy.
Bên trong đôi mắt to đen nhánh dường như không có một chút ánh sáng nào.
"Tô Tiểu Mễ, ba tháng trước em trai của mày đi tham gia trại hè, thằng bé mới vừa trở về mày đã nguyền rủa nó chết, chả khác gì con mẹ hèn hạ bại hoại của mày!" Vẻ mặt của cha lạnh lùng, trừng mắt nói.
Ba tháng trước em trai đi tham gia trại hè?
Không, không thể nào.
Sắc mặt tôi tái nhợt nhìn em trai.
Tôi nhớ rõ ràng là em ấy đã chết.
Vụ tai nạn ô tô kinh khủng kia xảy ra vào một buổi chiều của ba tháng trước.
Mùa hè nóng bức.
Tôi và em trai ở nhà một mình trong kỳ nghỉ hè.
Em ấy ồn ào muốn tôi đưa em ấy đi ra ngoài mua kem que.
Ban đầu tôi không muốn, nhưng ngay sau đó cánh tay của tôi đã bị em ấy tàn bạo cắn một cái.
Em trai ruột của tôi, nhìn tôi bằng một loại ánh mắt giống như nhìn kẻ thù, trên gương mặt non nớt lại có biểu cảm tàn nhẫn giống như cha.
"Con điếm thúi, cha đã nói, chỉ cần mày không nghe lời tao, sẽ bán mày đi! Gả mày cho ông già xấu tính!"
Tôi đã sợ hãi.
Bởi vì tôi biết rõ, cha và bà nội sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy.
Ở trong tư tưởng của bọn họ, con gái chính là thứ đồ lãng phí, là đồ vật trước sau gì cũng phải gả ra ngoài để đổi lấy sính lễ.
Em trai thân là con trai mới là người được hưởng hết ngàn vạn yêu thương từ người trong nhà.
Tôi dẫn theo em trai đi đến chỗ chú Trương ở cửa thôn để mua kem que.
Thật ra thì tôi đã không nhớ ra được cụ thể là vụ tai nạn ô tô đã xảy ra như thế nào.
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai.
Sau đó liền nhìn thấy em trai của tôi bị đè ở dưới gầm xe tải, một số lượng lớn máu tươi tuôn ra từ trên đùi em ấy.
Mỗi một ngày sau khi em trai chết, tôi đều sống trong một cái bóng ma cực lớn.
Bà nội và cha cực kỳ đau khổ trước cái chết của em trai, xem tôi như là thủ phạm đã gϊếŧ chết em trai.
Cha nắm lấy tóc của tôi như là một kẻ điên, đập đầu tôi vào tường nhiều lần.
Tôi còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy trên da đầu truyền đến nỗi đau tê tâm liệt phế.
Mãi cho tới lúc tôi ngất đi, trận bạo hành này mới dừng lại.
Suy nghĩ kéo về từ trong trí nhớ, tôi cực kỳ chắc chắn rằng em trai tôi đã chết.
Tôi run rẩy chỉ tay vào em trai: "Nó đã chết! Phòng nhỏ ở trong nhà rõ ràng còn để bài vị và hũ tro cốt của nó! Ngày nào các người cũng sẽ đi dâng hương cho nó!"
Cha đang cực kỳ tức giận lại nở nụ cười, bắt lấy tôi giống như là đại bàng bắt gà, xách tôi vào trong căn phòng nhỏ.
Trong phòng thật sự có để một cái bài vị.
Nhưng đó cũng không phải là bài vị của em trai, mà là bài vị của người ông nội đã qua đời từ lâu của tôi.
Bài vị và di ảnh của em trai thế mà lại biến mất.
Lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo khoác lên trên vai tôi.
Tôi đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy gương mặt của em trai đang cách tôi rất gần, nở một nụ cười vừa giả vừa lố lại vừa cứng đờ đối với tôi.