Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 36

Để cho Quý Đại Bảo bình tĩnh lại, Vương Chiêu Mưu ôm nhóc xuống lầu, nhờ Trình tẩu làm hai phần thức ăn đơn giản.

Buổi chiều vẫn luôn ở công ty làm việc, sau khi nghe tin Quý Liên Hoắc đánh nhau, cậu liền đi đến trường học, rồi lại đến bệnh viện, Vương Chiêu Mưu hiện tại mới có thời gian ăn một chút, nhớ lại tình huống của Quý Liên Hoắc bên kia, chỉ sợ cũng là một buổi trưa chưa được ăn uống.

Quý Đại Bảo ngồi ghế bên cạnh, tò mò nhìn nam nhân trước mắt ăn cơm.

Khí chất của người được sinh trong gia đình quyền quý không phải ngày một ngày hai liền có, chỉ là món ăn đơn giản như mì sợi, thêm mấy món ăn sáng trong siêu thị đều có bán, nhưng Vương Chiêu Mưu ăn đầy ưu nhã, nhìn không ra nửa điểm thô kệch.

Đời trước, từ sau khi trở lại Lãng gia, mỗi món mà bá tổng ăn đều đầu bếp riêng cẩn thận làm ra, càng lâu, hắn như đã quên những khó khăn của trước kia, vứt bỏ hết quá khứ, thậm chí còn hùa theo những người nịnh bợ hắn, chỉ cần đầu bếp làm món mà hắn không vừa ý, liền có thể nổi trận lôi đình chửi mắng họ

Cùng là bá đạo tổng tài, Quý Đại Bảo nhịn không được học theo cách ăn của Vương Chiêu Mưu, ngón tay nhẹ nhàng cầm đôi đũa bằng trúc, không một tiếng động đưa sợi mì vào miệng, động tác thanh tao lịch sự như đang ăn Sơn hào Hải vị.

Vương Chiêu Mưu chú ý tới động tác của nhóc con, cho rằng nhóc đang thèm đồ ăn của cậu, dùng đũa gắp một cộng mì đưa qua, Quý Đại Bảo ngửa đầu, cái miệng nhỏ nhỏ ngậm lấy sợi mì, dùng mấy cái răng sữa mới mọc trong miệng nỗ lực nhai nhai.

Quý Đại Bảo cũng bắt chước ăn mà không phát ra tiếng động, sau khi ăn xong, Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu vẫn đang nhìn mình nảy giờ, cao hứng vỗ vỗ hai tay.

Đại ca thật tốt!

Lại còn đúc cho nhóc ăn.

Vương Chiêu Mưu an tĩnh xử lý phần mì sợi còn lại, lại xem qua thời gian một chút, đã qua một tiếng đồng hồ.

Đem đồ ăn lên phòng Quý Liên Hoắc, cậu gõ gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì, nghĩ nghĩ chắc có lẽ thiếu niên đã ngủ rồi, Vương Chiêu Mưu bưng khay định quay về, vừa đi được hai bước, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Xoay người lại, Vương Chiêu Mưu liền thấy được gương mặt phiếm hồng của hắn, đôi mắt thiếu niên phá lệ đen bóng.

"Đói bụng sao?" Vương Chiêu Mưu đem khay đến trước mặt thiếu niên, ánh mắt xẹt qua cái trán nhẵn bóng của hắn.

Tới gần một chút, liền có thể cảm nhận nhiệt độ đang tỏa ra, Vương Chiêu Mưu hơi cảm thán một chút, nhưng gương mặt vẫn bình thản.

"Cảm, cảm ơn Chiêu Mưu ca." Quý Liên Hoắc nỗ lực điều chỉnh hơi thở của chính mình, đối tay nhận lấy thức ăn, chiếc áo thùng thình hơi hơi che khuất vết thương, hắn hơi cà nhắc đi vào phòng.

Vương Chiêu Mưu đem văn kiện đến, ngồi bên người thiếu niên, xem hắn từng chút một ăn hết phần thức ăn.

Quý Đại Bảo từ phòng khách bò lên cầu thang, bò được mười mấy bậc, mới bò tới phòng của chú nhỏ hắn.

Cửa phòng đóng chặt, Quý Đại Bảo cả người vô lực, khó khăn dùng cái tay nhỏ của mình nắm nắm tay cửa.

Mở cửa a!

Cậu có bản lĩnh ăn mì, thì có bản lĩnh mở cửa cho tui a!

Quý Liên Hoắc một bên ăn mì, một bên cẩn thận ngắm nhìn nam nhân, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết âm thanh trong phòng tắm khi nãy của mình có truyền tới cửa hay không.

Đứa trẻ như là đói cực kì, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc cầm chén canh uống không còn một giọt, giống như ăn hết cũng chỉ mới no được nửa phần.

Có phải hay không vừa mới làm cái hoạt động tốn thể lực nào đó?

"Tôi lại nhờ Trình tẩu làm thêm một phần nhé?"

Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua phần thức ăn lớn mà Trình tẩu cố ý chuẩn bị cho hắn, còn chén của mình thì chưa bằng 1 phần 2 nữa là.

"Cảm ơn Chiêu Mưu ca, không cần đâu." Quý Liên Hoắc rút mấy tờ giấy ăn, xoa xoa miệng.

"Vừa lúc, tôi có chuyện muốn nói, muốn nghe thử ý kiến của mấy người trẻ các cậu." Vương Chiêu Mưu đưa văn kiện đang cầm trong tay qua, Quý Liên Hoắc vội vàng đứng lên, hai tay nhận lấy.

"Ngồi xuống." Vương Chiêu Mưu nhìn đến vị trí vết thương của hắn, đột nhiên đứng lên như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Nghe được mệnh lệnh, thiếu niên lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm văn kiện trong tay, đôi mắt trở nên nghiêm túc.

Chiêu Mưu ca rốt cuộc cũng tin tưởng mà giao việc cho mình rồi!

"Cậu nhìn thử xem." Vương Chiêu Mưu đưa mắt, ý bảo Quý Liên Hoắc chú ý đến văn kiện trong tay, "Tôi hiện tại đang có một công trình mới, cần thỉnh một vị đại sư phỏng thủy tới xem, đó là những người mà tôi đã chọn, vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của cậu một chút."

Đại sư...phong thủy?

Quý Liên Hoắc cúi đầu cẩn thận đọc từng dòng, Vương Chiêu Mưu thấy thế, đứng dậy vỗ nhẹ bả vai thiếu niên, ngữ khí ôn hòa nói.

"Từ từ xem, cậu cứ suy nghĩ trước, sau đó nói tôi nghe ý kiến của mình là được."

Mắt thấy Vương Chiêu Mưu định rời đi, Quý Liên Hoắc liền lập tức đứng dậy định tiễn cậu, lại bị nam nhân đem bả vai ngăn lại.

"Dưỡng thương cho tốt đã."

Bình tĩnh nhìn nam nhân đi tới cửa, Quý Liên Hoắc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Vương Chiêu Mưu vừa mở cửa, liền có một vật gì đó từ phía dưới đột nhiên xông vào, ôm chặt chân hắn, đôi mắt tròn xoe đen láy, còn ánh ánh nước.

"Đại Bảo." Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, lúc này mới nhớ đến hình như mình đã quên mất nhóc con này.

Nhìn chú cháu bọn họ tình thương mến thương, Vương Chiêu Mưu liền đem cửa phòng đóng lại, để lại không gian cho hai người bọn họ.

"Ô ô, ba ba, chân chân." Quý Đại Bảo nước mắt lưng tròng, Quý Liên Hoắc thấy thế, liền đem nhãi con bế lên giường, kéo kéo áo mình, muốn cho nhóc nhìn thử một chút.

"Không nghiêm trọng, đừng lo lắng." Quý Liên Hoắc sờ sờ cái đầu nhỏ tròn vo của Quý Đại Bảo.

Nhóc con cẩn thận cúi người, thổi thổi lên miếng băng gạt đang bao quanh chân hắn, Quý Liên Hoắc thấy thế, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Quý Đại Bảo nhìn nhìn, đôi mắt đen lấy chớp chớp, ý đồ muốn đem ngón tay chọc vào vết thương giống đời trước của hắn, nhìn xem còn ổn hay không.

Nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm đến, nhóc liền ngay sau đó cảm nhận được sau cổ của mình bị nhấc lên.

Quý Đại Bảo ánh mắt mê mang, ở trên không trung quơ quơ tay chân, chỉ thấy hai tại chú nhỏ đột nhiên đỏ lên, kéo áo xuống che đi vết thương, đáy mắt cất giấu vài phần ngây ngô mà một thiếu niên nên có.

"Nơi đó, những người khác không thể chạm vào."

Những người khác?

Quý Đại Bảo không dám tin tưởng chỉ chỉ thân hình mập mạp của mình.

Chú nhỏ, ta mà là những người khác à!

Một cái chân mà thôi. Còn không cho chạm vào à?!

"Con ngủ trước đi." Quý Liên Hoắc đem Quý Đại Bảo lên giường, dùng đầu gối vẩy vẩy chừa một chỗ, không cho Quý Đại Bảo vượt qua.

Quý Đại Bảo bị buộc nằm yên, trong mắt Trần đầy không cam lòng.

Quý Liên Hoắc nhìn nhìn đôi mắt nhóc ba giây, giơ lên định đem nó đóng lại.

Quý Đại Bảo cảm nhận được sức nặng trước mắt, miệng thiếu chút nữa mà tức giận đến phun ra lửa!

Đôi mắt nhanh như chớp xoay một vòng, Quý Đại Bảo liền cảm thấy buồn ngủ, Quý Liên Hoắc thấy thế, nhẹ nhàng giơ tay, đem đèn phòng tắt đi, chỉ chừa cái đèn bàn cạnh giường, nhỏ giọng chú ý không phiền đến nhóc con bên cạnh, đọc phần văn kiện mà Chiêu Mưu ca giao cho mình.

Quý Liên Hoắc không biết đến mấy vị đại sư phong thủy này, chỉ có thể từ tư liệu bên, nhìn thấy được vài thông tin, địa chỉ, Quý Liên Hoắc lấy di động ra, muốn tìm một chút tin tức trên mạng.

Quý Đại Bảo sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, liền phát hiện chú nhỏ đang ghé lên bàn sách ngủ, trên bàn vẫn còn sáng đèn, xem ra một đêm không chịu ngủ.

Đến giờ ăn sáng, Vương Chiêu Mưu vừa xuống lầu không lâu, liền thấy Quý Liên Hoắc đang cầm một chồng văn kiện bước xuống, cà nhắc cà nhắc cẩn thận bước xuống, đứng ở trước mặt mình.

Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua tập văn kiện trong tay hắn, thấy được trên giấy toàn là những đánh dấu xen lẫn vài ý kiến, miêu tả, mỗi một sự việc đều được thiếu niên cẩn thận xem xét.

"Chiêu Mưu ca, đây là vị đại sư mà em đã chọn, người này đang ở cấp một." Quý Liên Hoắc cẩn thận đưa văn kiện cho nam nhân, một phần đặt ở trước mặt cậu.

"Tổng cộng là 12 vị đại sư, bốn vị khác thì giống như là giả danh lừa bịp, năm vị thì chỉ là trình độ tầm trung, còn dư lại ba vị, trình độ phân biệt là 2 sao, 2,5 sao và 3 sao."

Vương Chiêu Mưu nhướng mày, tò mò với phương thức mà hắn chọn.

"Việc phân cấp này không phải làm vừa, mà dựa vào những nghiệp vụ mà họ đã xử lý được, xem được một lúc lâu, chỉ có vị đại sư này, là tốt nhất."

Vương Chiêu Mưu thấy được người hắn chọn có tên là Chu Bách Nhai.

"Vị đại sư này 58 tuổi, tinh thông đo lường tính toán, tuy rằng ông ấy không nổi tiếng lắm trong giới đại sư, cũng chưa từng phát biểu như những người khác."

"Nhưng ông ấy đã đến rất nhiều nơi, đã làm nhiều việc hơn trong đây đã viết đó ạ."

Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh nam nhân, biểu tình có chút khẩn trương, "Em tra được ông ấy đã tham gia một sự vụ, ông ấy cùng đồ đệ của mình vào trong núi, gặp được một nhà liền xin hỏi uống nước, sau khi ngồi, liền hỏi chủ nhân trong nhà có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không."

"Người kia lập tức nói sự tình cho ông, trong nhà có nuôi một đàn gà, nhưng không biết tại sao, đám gà ấy đột nhiên chết hết, thê tử của hắn cũng bệnh nặng đến không dậy nổi, hai đứa con gái thì mỗi ngày đều uể oải ỉu xìu, buổi tối thường đột nhiên bừng tỉnh mà khóc suốt đêm."

"Chu đại sư mách phương pháp cho hắn, kêu hắn chém đi dây đằng bao quanh căn nhà, đập vỡ cái giếng trước sân, mở rộng sân vườn."

"Nam nhân nghe vậy liền làm theo, chỉ sau một lúc, thê tử đang bệnh nặng dần dần tốt lên, gia cầm được nuôi dưỡng cũng không đột nhiên mà chết, hai người con gái lúc sau cũng thi đỗ đại học."

"Chuyện này là hai người con gái của hắn đem lên trên mạng, bởi vì lúc ấy Chu đại sư không có lấy tiền, cho nên bọn họ luôn muốn tìm lại ổng, nhằm cảm tạ sự giúp đỡ khi đó."

Quý Liên Hoắc nói xong một hơi, thật cẩn thận nhìn biểu tình Vương Chiêu Mưu, "Cho nên em cảm thấy, ông ấy hẳn là có năng lực thật sự."

Vương Chiêu Mưu cười nhạt, ánh mắt xẹt qua những đánh dấu trên bàn, thể hiện hắn đã bỏ không ít tâm tư.

Nhờ hắn làm việc này, tựa hồ còn muốn cẩn thận hơn trợ lý của mình.

"Tôi sẽ nghiêm túc xem sét đề nghị của cậu." Vương Chiêu Mưu buông văn kiện, nhìn kỹ về phía thiếu niên.

"Tối hôm qua có phải cậu chưa nghỉ ngơi đúng không?"

"Ngủ, ngủ một chút." Hai bên Quý Liên Hoắc bắt đầu phiếm Hồng, có chút chột dạ không dám nhìn thẳng người trước mắt.

Chỉ là ngủ có một lát, mà đã mơ thấy những giấc mơ cực kỳ hoang ngại ngùng, nếu mà ngủ suốt đêm, chắc là không dám nhìn Chiêu Mưu ca mất.

"Thân thể cậu là quan trọng nhất." Vương Chiêu Mưu thu hồi văn kiện, ý bảo hắn ngồi xuống.

"Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau còn phải thi tháng, tận lực đừng giống như ngày hôm qua, ảnh hưởng đến quá trình học tập."

Trình tẩu bưng đồ ăn tới, Vương Chiêu Mưu dùng đũa gặp cho thiếu niên một cái đùi gà.

Đây là đãi ngộ chỉ dành cho hài tử được sủng ái nhất trong những hộ gia đình bình thường, Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn về phía cái đùi gà, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.

Này xem như là... ăn cái gì thì bổ cái đó sao?

"Khen thưởng cho cậu." Vương Chiêu Mưu hơi hơi mỉm cười. "Tối hôm qua vất vả rồi."

Tối hôm qua vả rồi.

Những chữ này giống như có một mà lực thần kỳ nào đó, lập tức khiến cho gương mặt thiếu niên lập tức đỏ lên.