Trong phòng đột nhiên an tĩnh vài giây, Vương Chiêu Mưu nhìn liền hiểu.
Có lẽ người trẻ bọn hắn da mặt mỏng, khi còn nhỏ thì còn để người lớn tắm rửa, thay quần áo cho.
Nhưng càng lớn dần, tự tò mò mà tìm hiểu về các vấn đề đó, đâm ra lòng tự trọng càng lớn hơn, cũng không còn thân thiết với bố mẹ như trước.
Vị trí bị bỏng trên chân Quý Liên Hoắc bây giờ đã được bôi thuốc, tạm thời còn chưa thể mặc quần, nên khi bị mình nhìn đến, ngại ngùng một chút cũng là bình thường thôi.
"Nếu như hoàn không đặt niềm tin vào người khác, thì cuộc sống của cậu sau này sẽ khó khăn hơn nhiều đấy." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía khác, tiếp tục nói.
"Giống như người làm ăn chúng tôi." Vương Chiêu Mưu ngữ điệu bình thường. "Không phải tất cả đều viết vào hợp đồng, chính là muốn dựa vào sự tin tưởng từ cả hai phía, tiếp tục hợp tác. Nếu cậu vẫn lựa chọn không tin tưởng người khác, kia sẽ mất đi rất nhiều cơ hội."
"Vâng." Thiếu niên cúi đầu thật sâu, nỗ lực áp chế phản ứng kỳ lạ ở phần bụng dưới.
Vừa mới chỉ bị đầu ngón tay chạm vào phần xung quanh vết thương, không biết làm sao, như nghe được tâm tình của chủ nhân, thân thể liền mất khống chế.
Bị nước sôi làm bỏng, vừa nóng lại ngứa, đầu ngón tay của Chiêu Mưu ca hơi lạnh, khẽ chạm đến phần da thịt bên cạnh, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia lại bắt đầu lan khắp cơ thể.
Nghe được thiếu niên đáp lại, Vương Chiêu Mưu tiếp tục nói.
"Cậu đã học qua phần chính trị ở cao trung, nên biết, lợi ích quốc gia chính là mang tính quyết định ở các mối quan hệ trong quốc tế. Có đôi khi quan hệ hai nước tốt đẹp, không nhất định là căn cứ vào sự tín nhiệm, mà còn là ở lợi ích mà hai bên có được."
"Giống như có người hỏi cậu về toán học, chỉ cần cậu chịu chỉ cho hắn, hắn có thể nói cho cậu một bí mật khác, lại giống như, cậu cùng với bạn học khác không thể hòa hợp, có rất nhiều người bảo cậu quái di, quái gở....Nhưng chỉ cần các cậu có cùng một mục đích và lợi ích, liền có thể hợp tác với nhau."
"Vâng." Qúy Liên Hoắc cắn chặt môi dưới, một tay đè áo đồng phục xuống như muốn che đi phần da thịt bị lộ ra bên ngoài.
"Tôi nghe thầy chủ nhiệm nói, cậu tuần sau liền phải bắt đầu thi tháng." Vương Chiêu Mưu quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy mặt hắn còn hồng hơn so với vừa rồi.
Vương Chiêu Mưu đột nhiên nhớ lại, bác sĩ có nói bị bỏng nếu nhiễm trùng thì có thể sẽ sốt.
"Nóng lắm sao?" Vương Chiêu Mưu lập tức cảnh giác, thường thì bị nhiễm trùng cơ thể sẽ nóng lên.
"Có....Một chút, nhưng sẽ không sao đâu." Qúy Liên Hoắc nỗ lực chống cự, cổ đỏ ửng một mảng.
Vương Chiêu Mưu liền đến xem xét vết thương, chỗ đó trừ bỏ nóng lên, còn sẽ làm vết thương xung quanh nặng hơn.
Băng gạt bị thấm ra một ít máu loãng, cậu nhìn một lát, thử hỏi Qúy Liên Hoắc.
"Có muốn kêu bác sĩ lại đây xem một chút không?"
"Không cần, không cần!!" Thiếu niên vội vàng xua tay, vô tình giơ tay đang đè áo lên, Vương Chiêu Mưu nhìn đến chỗ lúc nãy vẫn luôn bị che mất, liền xuất hiện một khối nhô cao lên.(Quê quá hai Liên ơi.)
Vương Chiêu Mưu nhịn không được nhướng mày, bị nhìn như thế, đầu thiếu niên "Ong" một tiếng, lập tức dùng áo che lại.
Tiếp một phút sau đó chính là sự im lặng của cả hai người đàn ông.(còn zin, mới lớn.)
Đầu Qúy Liên Hoắc bị đem đi cuối thấp đến tận cả chân, cả người co lại thành một đoàn, hai bên cổ và tai lộ ra một mảng lớn đỏ chót, cơ hồ không dám đối mặt với người bên cạnh.
Vương Chiêu Mưu cố gắng ngăn cản bản thân cười ra tiếng, vừa nãy còn đang nghĩ hắn làm sao mà cả người liền đỏ như thế, hiện tại liền có đáp án.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, ai còn trẻ mà chưa từng như thế!
Chắc vết thương bị bỏng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới hắn, lại thoa một lần thuốc mỡ, bị đυ.ng chạm nhiều lần như thế, không thể khống chế được sinh ra phản ứng, đây cũng là một hiện tượng bình thường.
Nhìn bộ dáng thiếu niên thẹn thùng đến không dám ngẩng đầu nhìn mình, Vương Chiêu Mưu tự hỏi một chút, hôm nay nếu đã muốn dạy hắn, liền nói đến cái vấn đề sinh lý này đi.
Qúy Liên Hoắc thực hết cách rồi, như muốn tìm một cái lỗ chui xuống, hắn có thể chấp nhận bị cậu chê cười, nhưng hắn càng sợ, đối phương vì thấy phản ứng này mà cảm thấy bị mạo phạm, đâm ra chán ghét hắn.
"Đây cũng là hiện tượng bình thường." Qúy Liên Hoắc nghe được lời an ủi bên tai.
Lỗ tai còn đang hồng thấu, cố gắng ngẩng đầu một chút, nhìn về phía người bên cạnh.
Qúy Liên Hoắc muốn hỏi một câu, "Chiêu Mưu ca cũng sẽ như vậy sao?" Lời nói đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn là không dám lên tiếng.
"Có đôi khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, ngẫm lại liền sẽ thấy chuyện đó là rất bình thường." Vương Chiêu Mưu hướng Qúy Hoắc Liên chia sẻ ít kinh nghiệm, "Cậu có thể thử nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở, hoặc làm một vài tờ đề, tóm lại là làm những việc có thể làm cậu phân tâm.
Qúy Liên Hoắc càng ngại ngùng cuối đầu.
"Nếu thật sự không được, có thể tự giải quyết một chút." Vương Chiêu Mưu nói một cách uyển chuyển nhất có thể, "Nhưng quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của bản thân."
Nhìn hắn như vậy, không khí trong phòng cũng bị hormone của tuổi trẻ làm nóng theo, Vương Chiêu Mưu đứng dậy, chừa lại không gian cho Qúy Liên Hoắc.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon nhé."
Âm thanh đóng cửa vang lên, Qúy Liên Hoắc ngẩng đầu, một tay che lại, phần bị bỏng vì động tác của hắn mà bắt đầu đau hơn, đi đường liền đau, Qúy Liên Hoắc chỉ có thể vừa khập khiễng mà bước vào nhà vệ sinh.
Trong tâm hắn bây giờ toàn là hai tiếng "Chiêu Chiêu", tựa hồ mỗi tiếng đều như có ma lực mà xoa dịu sự trướng đau của hạ bộ, nhớ tới cách âm các phòng còn tính là tốt, Qúy Liên Hoắc liền nhỏ giọng, âm thanh khàn khàn gian nan nhảy ra khỏi miệng.
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu..."
-------------
Mới vừa được dạy học có một ngày, mà Qúy Đại Bảo đã đem mình phong ấn trong phòng, chăm chỉ học tập, không thèm nhúc nhích.
Từ lúc nhận ra thiên phú về ngôn ngữ của mình, nữ ma đầu kia như bị đả thông kinh mạch, lấy ra một quyển thơ nhà Đường, làm chính mình không chỉ muốn kêu mà còn muốn nhảy lên phản kháng lại cái ác.
Ai lại có thể nghĩ đến.
Lãnh tổng đại danh đỉnh đỉnh, nay còn chưa đi tốt, bị bắt ở một bên tập đọc"Nga Nga Nga", một tay chỉ trỏ, tạo thành các hình thù khác nhau.
Còn phải vừa cười vừa làm!!!
Đây có phải là việc mà con người có thể làm ra không vậy!!!?
Hết một ngày, Qúy Đại Bảo thảm thương nằm xuống đất, muốn động cũng không động nổi, như vừa mới bị tư bản bốc lột sức lao động cả ngày, về nhà chỉ muốn lên giường nằm yên bất động.
Ta chỉ là một đứa con nít thôi a!
Vì cái gì mà phải chịu đựng sự thống khổ này a! TT.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trình tẩu bế Qúy Đại Bảo lên, mặt đầy ưu sầu pha sữa, còn có vài món ăn cho trẻ nhỏ, đút cho nhãi con ăn.
Nhìn biểu tình của bà, Qúy Đại Bảo theo bản năng cảm thấy có chút sai sai, ăn xong bữa thứ sáu trong ngày hôm nay, Qúy Đại Bảo xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo, nhìn thoáng qua tường nhà, cặp mắt tròn xoe xoay tới xoay lui.
giờ này Vương Chiêu Mưu còn chưa về ăn cơm, chẳng lẽ là trong công ty lại có việc?
Trình tẩu thở dài xong lại thở dài tiếp, Qúy Đại Bảo không đỡ được bản thân bước đến, thất tha thất thểu đến bên người bà.
"Trình Trình, ba ba?"
Trình tẩu nghe được tiếng kêu non nớt của em bé, đau lòng bế Qúy Đại Bảo lên, ánh mắt lo lắng.
"Thiếu gia vừa gọi điện thoại về nhà, nói đã cùng tiểu Qúy đến bệnh viện."
Bệnh viện!!!?
Qúy Đại bảo nháy mắt trừng lớn, tim đập mạnh một phát.
Chú nhỏ xảy ra chuyện gì!!!
"Ba ba, bệnh viện!" Qúy Đại bảo nỗ lực quơ quơ hai cánh tay nhỏ mập mạp, muốn Trình tẩu đưa mình đến bệnh viện, bà liên tục lắc đầu, đem Quý Đại Bảo thả xuống đất.
"Thiếu gia nói, đêm nay chú nhỏ của cháu sẽ về nhà ngủ, hẳn là không có vấn đề gì lớn, hai chúng ta chờ một chút, có được không?"
Lòng Quý Đại Bảo bây giờ nóng như lửa đốt, nếu chú nhỏ khỏe mạnh,sẽ thành công tiếp nhận lại Lãnh gia, hôn nhân của mình liền được tự do, còn nếu như hắn xảy ra chuyện, không phải mình sẽ bị bắt đi liên hôn lần nữa sao.
Quý Đại Bảo đỡ chiếc xe nhỏ tập đi cho trẻ, ở trong phòng gấp gáp bước qua bước lại, Trình tẩu vốn dĩ đã sốt ruột, nhưng nhìn qua liền thấy Quý Đại Bảo đi vòng vòng trong phòng, càng đi càng nhanh, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Không biết đã đợi được bao lâu, cửa rốt cuộc cũng có tiếng động, Qúy Đại Bảo đỡ xe "duang duang" đi qua, nhìn một cái liền thấy một bên chân chú nhỏ của hắn bị què rồi!, đang được Vương Chiêu Mưu dìu vào nhà.
Nhìn chằm chằm chân hắn, Qúy Đại Bảo liền có cảm giác hít thở không thông.
Chẳng lẽ dù có sống lại thì số mệnh cũng không thể thay đổi sao!!!?
"Thiếu gia, các cậu không có việc gì đi!?" Trình tẩu lập tức tiến đến phụ Vương Chiêu Mưu đỡ Qúy Liên Hoắc.
"Không sao rồi." Vương Chiêu Mưu ngữ khí bình tĩnh. "Đã xử lý tốt."
"Chân của tiểu Qúy..." Trình tẩu chú ý tới vết thương của thiếu niên.
"Chỉ là bị bỏng, chữa trị hai tuần liền khỏi."
Vương Chiêu Mưu đỡ hắn lên lầu, để lại hai người bọn họ trong phòng.
Nghe chú nhỏ chỉ là bị bỏng, Qúy Đại Bảo liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu xem bóng lưng của chú mình, lại thấy thân thể hắn như muốn hoàn toàn dán vào người bên cạnh.
Tình huống nghiêm trọng như vậy sao?
Nghĩ chú nhỏ sẽ muốn gặp mình, Qúy Đại Bảo liền ngồi chờ đợi, chờ đến lúc thấy Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng, nhãi con liền lập tức "Ba ba ba" vài tiếng, nhầm hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Vương Chiêu Mưu xuống lầu, bước đến ôm Qúy Đại Bảo từ trong xe lên, thấy nhóc chỉ trỏ vào phòng cậu mình, tay chân múa may loạn xạ.
"Đi, kia, kia!"
"Không cần làm phiền cậu ấy." Vương Chiêu Mưu ôm nhóc lên lầu, đi vào thư phòng.
Trên mặt bàn đầy ấp văn kiện, nhìn nhìn một chút thì là các tóm tắt về một vài vị đại sư có tiếng ở Tô thành, lão Tề sửa soạn lại để lại cho Vương Chiêu Mưu xem, để hắn mời một người đến, cậu nhìn một lúc lâu, cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Nếu là một vị đại sư chân chính, không phải là tên tuổi của Vương thị thì khó mà thỉnh được, hiện tại chỉ có thể chọn một người tầm trung, có thể làm đủ các thủ tục cần thiết là được.
Cậu đem mấy tài liệu mở ra, suy tư xem nên mời ai đến, dư quang thấy được Qúy Đại Bảo đang ngứa răng tự cắn cắn cánh tay mình, Vương Chiêu Mưu nghĩ nghĩ, bế nam chủ của thế giới này lên.
"Đại Bảo , nhìn chỗ này một chút, nếu nhóc thích ai liền chọn người đó."
Qúy Đại Bảo bị bế lên, nhìn thấy toàn là văn kiện trước mặt, muốn xem thử một cái.
Nhưng mà mấy cái văn kiện này đều là về mấy vị đại sư a, nhìn kỹ một lúc lâu, Qúy Đại Bảo liền hiểu được Vương Chiêu Mưu muốn làm cái gì.
Tám phần là Vương thị đang muốn thi công một công trình mới hay là tuyển thêm gì đó, cho nên muốn thỉnh một người đến xem qua.
Nhìn nhìn mấy lần, nhóc phát hiện, chính mình cái gì cũng đều không hiểu, đời trước chú có nhỏ mở một công ty truyền thông giải trí, xác thật cũng có thỉnh qua mấy vị đại sư phong thủy, nhưng Qúy Đại Bảo từ trước tới nay đều không tin vào điều này, lúc không hiểu gì hết mà còn làm loạn tùm lum.
Bất quá lúc chú nhỏ tìm được vị đại sư kia, đúng là cũng có chút năng lực, tuyển ra được vài người, sau này thực sự thành tài, có một người còn được nhận giải ảnh đế doanh thu chục tỷ, làm cho Lãnh thị tiền nhiều như nước, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chiêu Mưu, lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó chỉ vào chú nhỏ bên kia phòng,"Ba ba ba" vài tiếng.
"Ba ba sẽ!" Qúy Đại Bảo hợp tình hợp lý nói.
Vương Chiêu Mưu trầm mặc một lát, giơ tay nhìn thời gian.
Đã qua nửa đêm, cậu ấy có thể sao?
-----------------------------
Editor có đôi lời muốn nói:
Vương Chiêu Mưu khi suy nghĩ và nói về Qúy Liên Hoắc thì mình sẽ để là cậu ấy.
Còn mình thì Vương Chiêu Mưu là cậu và Qúy Liên Hoắc là hắn nha.
Có gì thì mọi người bình luận tương tác với mình nữa nhoa. :>>>