Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 37

Vương Chiêu Mưu nhìn đến một mảng đỏ đỏ trên mặt hắn,như là có một phản ứng hóa học thần kỳ gì, không biết làm sao mà lại có thể bắt đầu đỏ lên như vậy.

Quý Liên Hoắc cúi đầu, nghiêm túc ăn đùi gà trong chén, đem thịt ăn đến sạch sẽ.

Vương Chiêu Mưu xin phép cho hắn nghỉ hai ngày, lại thêm ngày cuối tuần, Quý Liên Hoắc ngây người ở nhà tổng cộng ba ngày mới bị đưa về trường học.

Thời gian ba ngày trôi qua, ký túc xá cũng bị thay đổi, thiếu đi hai người, Quý Liên Hoắc về ký túc xá, nhìn thấy ba cái tủ đều dán hết tên họ, dư lại ba cái.

"Quý ca." Là Nhất Ngũ nhìn thấy Quý Liên Hoắc trở lại, cẩn thận tiến đến, chỉ chỉ quầy đựng đồ.

"Chúng ta thương lượng một chút, dư lại ba chỗ trống, cậu muốn dùng như thế nào đều có thể."

Thấy Quý Liên Hoắc trầm mặc, La Ngũ Nhất tưởng rằng mình sẽ bị bơ tiếp, chép chép miệng chuẩn bị rời đi, chỉ nghe người đối diện đột nhiên trầm thấp mở miệng.

""Tôi chỉ dùng một cái."

Nghe được Quý Liên Hoắc đáp lại, La Ngũ Nhất nhịn không được kinh ngạc nhướng mày, đứng tại chỗ một lúc lâu, có một chút không biết làm sao mà gãi gãi đầu, lại thử mở miệng hỏi một câu.

"Vết thương của cậu, đã tốt hơn chưa?"

Quý Liên Hoắc đem thuốc bôi bỏng của mình bỏ vào tủ, nhàn nhạt mở miệng.

"Còn tốt."

Nghe được Quý Liên Hoắc đáp lại lần nữa, đáy lòng La Ngũ Nhất cảm thán một tiếng, cảm giác đây chính thời khắc chứng kiến kì tích .

Quý Liên Hoắc thế mà cùng mình nói chuyện?!

"Hôm trước tôi thấy cha mẹ Lâm Kiệt tới, làm cho hắn thủ tục tạm nghỉ học, mẹ của Trương Phong còn gặp thầy chủ nhiệm khóc lóc kể lể, nói Trương Phong vào bệnh viện rồi." La Ngũ Nhất một khi đã nói liền không dừng lại được.

"Hiện tại rất nhiều người đang bàn tán về chuyện này, buổi hôm đó có bảo tiêu ở trong văn phòng, chẳng lẽ đều là người của nhà cậu à."

"Đúng rồi, còn có Triệu Đạt đã trở lại, hắn nghe được mọi người bàn tán chuyện này, đã chủ động đi gặp thầy chủ nhiệm, hắn không nói chúng tôi còn không biết, cậu không chỉ có thể một đánh hai, mà còn có thể một đánh ba..."

"La Ngũ Nhất thao thao bất tuyệt đi theo sau Quý Liên Hoắc, hắn đang yên lặng dọn dẹp giường đệm của mình, sửa sang xong sách vở, làm hết mọi việc mà La Ngũ Nhất còn chưa nói xong.

"Tôi vốn dĩ còn tưởng rằng cậu sẽ nghỉ học một thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trở lại, nhưng về sớm cũng tốt, chúng ta sắp tới lại phải thi tháng, có cậu hạng của lớp chúng ta lại được nâng lên rồi."

Quý Liên Hoắc cầm lấy sách luyện tập, đánh gãy La Ngũ Nhất đang miệng lưỡi lưu loát trước mắt.

"Đi tự học đi."

"A, gì?" La Ngũ Nhất sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên phản ứng lại, đầy kinh hỉ mở to hai mắt.

Học bá đây là xem mình trở thành bạn bè rồi?! Còn muốn còn mình đi học tự học!

"Đi đi đi." La Ngũ Nhất cao hứng phấn chấn thu thập sách vở, đi theo Quý Liên Hoắc, vui vẻ bước ra khỏi ký túc xá.

Hai người một trước một sau vào khu phòng học, cơ hồ vừa xuất hiện, liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt của người khác.

Quý Liên Hoắc bởi vì một chân bị bỏng, đi đường chậm, La Ngũ Nhất đi theo phía sau, thấy thế liền muốn đỡ hắn, nhưng lại bị thiếu niên cự tuyệt.

Người trên cầu thang tự giác tránh đi, Quý Liên Hoắc thành công lên lầu, hành lang yên tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi.

"Quý ca." La Ngũ Nhất cưỡng chế tâm tình kích động của mình, "Cậu nổi tiếng toàn trường rồi đấy."

Quý Liên Hoắc bảo trì trầm mặc, ôm sách vào lớp học, lớp học bình thường đang sôi nỗi cũng trở nên yên lặng, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào chân Quý Liên Hoắc, tràn ngập tò mò cùng né tránh.

La Ngũ Nhất đang đi phía sau, thấy thế liền một phen mượn cáo oai hùm, ngực cùng sống lưng dựng thẳng.

Quý Liên Hoắc ngồi vào chỗ của mình, buông quyển sách trên tay xuống, cầm lấy bình nước chuẩn bị lấy ít nước ấm, La Ngũ Nhất thấy thế, vội vàng đứng dậy, mắt tỏa sáng duỗi thẳng hai tay.

"Quý ca, chân cậu không tiện, tôi giúp cậu rót nước."

Quý Liên Hoắc trầm mặc một lát, lập tức nhớ tới lời Chiêu Mưu ca đã nói.

"Chỉ cần các cậu có thể đạt được lợi ích chung, liền có thể hợp tác với nhau trong thời gian ngắn."

Quý Liên Hoắc yên lặng, đem ly nước trong tay đưa cho La Ngũ Nhất.

"Cảm ơn."

La Ngũ Nhất cưỡng chế hưng phấn, nhận lấy ly nước, cầm trong tay giống như trân bảo, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, khoe khoang bước ra khỏi lớp.

"Xem ra Quý Liên Hoắc cũng không kỳ lạ đến vậy đâu, cậu xem hắn còn "cảm ơn" La Ngũ Nhất kìa.

Trong phòng học vàng lên vài tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Nói không chừng người ta chỉ là chậm nhiệt, chỉ kết bạn với những người xứng đáng mà thôi, thà bạn ít mà chất lượng."

Ở nhà bị đánh tu chỉnh mấy ngày, trở lại trường học một lần nữa, Triệu Đạt ngồi ở cuối lớp học, nhịn không được cứ luôn nhìn về phía trước.

Hắn thấy chắc Quý Liên Hoắc đã đánh mình nhẹ tay rồi, vậy mà mình lúc ấy còn khi dễ hắn, lấy giày của người ta.

Não như này làm sao mà lớn lên được vậy!

Triệu Đạt trái lo phải nghĩ, sắp hết tiết tự học buổi tối liền không chờ được nữa, đứng ở trước bàn Quý Liên Hoắc, ngại ngùng không dám mở miệng, một hồi lâu liền chỉ có thể nói hai từ "cảm ơn".

Quý Liên Hoắc đang thu thập sách vở cũng dừng một chút, nhàn nhạt trả lời. "Không cần cảm ơn."

"Chúng ta có thể từ bạn thành thù đó." Triệu Đạt vui tươi hớn hở, "Sau này ai dám đυ.ng vào cậu, chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức kêu người đi giúp."

Phòng ký túc xá đã được thay đổi, mọi người đều có thể được nghỉ ngơi, Quý Liên Hoắc lấy quyển vở nhỏ ra, nhìn thấy bên trong bị xé đi vài tờ, bình tĩnh đóng lại, nhét vào túi quần.

Ghi lại bất ký một điều gì, điều là ngu ngốc.

Phương pháp tốt nhất để lưu giữ, chính là ở trong trí nhớ, trong tâm hắn.

Chỉ cần giấu thật sâu, người khác mới có thể không đào đến.

Ngón tay Quý liên hoắc chạm nhẹ vào phần vết thương, lần theo dấu vết mà Chiêu Chiêu đã chạm, ánh mắt say mê nhắm lại.

Đầu ngón tay Chiêu Chiêu hơi lạnh.

Chiêu Chiêu có thể sờ sờ mình nhiều hơn thì thật tốt.

Kỳ thi tháng đúng hạn đến, Quý Liên Hoắc như cũ vẫn bị phân đến gần hành lang, vết thương trên đùi vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng không làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cánh tay.(Chỗ này để là hành lang luôn, mà thấy hơi kì nên tui để gần á.)

Thầy giám thị cũng không kiềm chế được tò mò, đi xung quanh thiếu niên, nhìn hàng chữ đĩnh đạt trên bài thi, âm thầm than một tiếng, đúng là người nào chữ nấy.

Bài thi lần này khó hơn trước khá nhiều, Quý Liên Hoắc đọc xong, 5 phút sau mới có thể làm tiếp, còn những học sinh khác thì châu mày, hoảng loạn, xem có lộn đề hay không.

Giám thị cố chú ý đến hắn, mặc dù bài này có khó khăn hơn, nhưng Quý Liên Hoắc một chữ đáp án đều không thiếu, bài thi tương đối xuất sắc, cũng không biết xác suất chính xác như thế nào.

Giờ thi kết thúc, Quý Liên Hoắc cũng không có tham gia vào những nhóm kiểm tra đáp án, La Ngũ Nhất sắc mặt tái nhợt trở lại chỗ ngồi, hồn tựa như bay ra ngoài.

Toán học, đại địch cả đời của hắn.

Toán thì không tốt, điểm lý cũng không xong, La Ngũ Nhất ngồi tại chỗ nhìn nhìn, nhịn không được thở dài một tiếng.

Chính mình lúc ấy nên học khoa văn học, tiếc là không được gia đình đồng ý, hiện tại có hối hận cũng không còn kịp.

"Quý ca." La Ngũ Nhất hữu khí vô lực chọc chọc người phía trước, "thành tích của tôi lần này chắc thụt lùi rồi, không biết lần thi tháng tới, có thể ngồi ở phía sau cậu không a."

Quý Liên Hoắc nghiêng người, La Ngũ Nhất chỉ thấy sống mũi dài thẳng của hắn, tiếp đó là phần sườn mặt đẹp không kém.

Thế mà còn là hình tượng cao lãnh.

"Cậu thi môn nào không tốt?"

La Ngũ Nhất ngẩn người, "Trừ bỏ toán học, còn có thể là ai!"

"Cậu giúp tôi phân tích đề ngữ văn, tôi giúp cậu học môn toán." Qúy Liên Hoắc thản nhiên nói. "Thế nào?"

"Đương nhiên là được rồi!" La Ngũ Nhất cười hì hì đi lên phía trước, "Qúy ca, tôi đã định nhờ cậu rồi, chỉ là sợ cậu không đồng ý thôi."

La Ngũ Nhất vừa mới tới gần một chút, liền phát hiện Qúy Liên Hoắc tránh mình đi hai khoảng, dựa người phía trước, Qúy Liên Hoắc nhìn qua, đôi ngươi đen kịt làm La Ngũ Nhất run run một cái.

La Ngũ Nhất lập tức trở lại vị trí, trải qua nhiều ngày như vậy, hắn đã xem như đã nhìn ra, Qúy Liên Hoắc rất chi là không thích người khác tới gần mình, cho dù là bạn bè cũng không ngoại lệ.

Kệ đi, ít nhất bây giờ đã có thể cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải đề.

La Ngũ Nhất tự giác rời xa Qúy Liên Hoắc.

-----------------------

Lão Tề nhìn thoáng qua phần tóm tắt về đại sư Chu Bách Nhai, người trong hình thì bộ dáng tiên phong đạo cốt, lại nhìn nhìn người trước mặt, quần cùng áo khoác cũ nát mặc trên người, tóc tai lộn xộn, cười lên còn thiếu một cái răng, cảm giác được hình ảnh cùng ngoài đời thật sự như hai người đối lập.

"Tới, Thấy Tinh, mau đón tiếp ông chủ Tề." Chu đại sư kêu đồ đệ của mình, một người trẻ tuổi mặt dính đầy đất dùng tốc độ như kiến bò đi tới, giọng điệu kéo dài.

"Tề ~ lão ~ bản ~ hảo ~"

"Các người đây là....." Lão Tề mắt nhìn công trường bên cạnh, lại nhìn hai thầy trò bọn họ, nhất thời thấy hơi hơi loạn.

"Này là chỉ nghề phụ của chúng tôi, đã lâu không khai trương." Chu đại sư cười ha hả, hai tay bấm bấm. "Ta hôm nay bấm tay tính toán, liền biết có quý nhân muốn tới, nếu không chúng ta tới cửa hàng bán gà bên cạnh ăn một chút, mặt khác lại bàn đại sự?"

"Chúng tôi là đi bàn công việc, không phải đi ăn...." Lão Tề có chút do dự.

"Ai, ta không phải là bình thường sao." Chu đại sư đẩy đẩy lão Tề, hướng quán gà bên cạnh công trình đi tới.

Lão Tề chưa kịp hiểu liền đã thanh toán tiền, phần gà lớn được bưng lên, mắt hai thầy trò sáng như đèn pha, còn muốn kêu thêm hai bình Kiện Lực Bảo, ăn ăn uống uống, vui vẻ vô cùng.

Nhìn chằm chằm một bàn toàn xương gà, lão Tề liền nhớ tới nhiệm vụ của mình, thấy Chu đại sư ở bên xỉa răng, kéo hắn trở lại chỗ cũ.

"Muốn mời đại sư phong thủy là phải có quy tắc, người trẻ tuổi!"

"Quy tắc gì?" Lão Tề hiện tại vô cùng hoài nghi lựa chọn của tiểu Qúy, chọn ai không chọn, lại cố tình chọn hai thầy trò giống như hai kẻ lừa đảo này!

Thất Tinh nhanh mồm nhanh miệng, giúp sư phụ trả lời lão Tề.

"Ngươi trả bữa ăn này, liền tính là thỉnh hai chúng ta đến, nếu như bây giờ đổi ý, liền sẽ phạm vào điều kiêng kị, dễ dàng làm chủ nhà gặp xui xẻo!"

Sắc mắt lão Tề thay đổi, chỉ thấy Chu đại sư hất hất tóc, lấy cây trâm gỗ quấn lên tóc, cởϊ qυầи áo bên ngoài xuống, lộ ra trường bào màu xám bên trong.

Mân mê một hồi, cuối cùng cũng toát ra được khí phái của một đạo cốt nhân gia, Thất Tinh lấy nước trà ở quán rửa mặt, tẩy đi phần đất bùn trên mặt, lộ ra vài phần linh khí của tuổi trẻ.

"Theo như ngươi nói, ta đã tính được trước, liền biết muốn khai trương, quần áo cũng đã mặc xong rồi đây." Chu đại sư vỗ vỗ vai lão Tề, "Đi thôi, nhìn thử ông chủ đã mướn chúng ta nào."

Lão Tề trầm mặc ngồi ở ghế phụ, đem hai thầy trò mang vào công ty, cửa văn phòng mở ra, Vương Chiêu Mưu đứng dậy nhìn về phía họ, ánh mắt thành thục, bên môi hơi hơi mỉm cười.

"Đại sư vất vả rồi."

Chu đại sư vừa thấy nam nhân trẻ tuổi trước mắt, mày lập tức nhăn lại, cúi đầu tính toán một lúc lâu, vẻ mặt mê mang, nhỏ giọng nói thầm.

"Kỳ quái, rõ ràng hắn là người trung niên...."

"Thỉnh ngài tới, chủ yếu là bởi vì công trường sắp khởi công, muốn nhờ ngài chọn một ngày lành tháng tốt, những nghi thức còn lại cũng cần ngài chú ý nhiều hơn." Vương Chiêu Mưu mời hai người ngồi xuống, lão Tề lập tức tiến lên châm trà.

"Xem phong thủy thì 99 đồng, còn những nghi thức khác, thì giá cũng khác." Chu đại sư bưng trà lên uống một ngụm, vừa mới ăn ở quán gà xong thực sự còn hơi no.

Vương Chiêu Mưu nhìn về phía lão Tề, ông hiểu ý, có chút không cam lòng lấy ra một phong bì lì xì dày, hai tay đưa tới trước mặt hai thầy trò bọn họ.

Thấy Tinh cầm bao lì xì, nhìn thử bên trong, lập tức hít mạnh một hơi, đưa ngay cho sư phụ xem.

Chu đại sư nhìn chằm chằm phong bao dày tiền trước mặt, nước trà thiếu chút nữa là từ trong lỗ mũi phun ra.

———————

Chương sau thú dị lắm nha quý dị:>>>>