Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Ngẩn người hai giây, Tuần Mặc mới cúi đầu lật xem kịch bản, nghiêm túc kiểm tra lời thoại: “Khoan đã, có phải cậu nhớ sai lời thoại rồi không… rõ ràng tớ nhớ kịch bản không có đoạn này mà?”
Cô bỗng nhiên thấy cằm dần thả lỏng, Trình Đồ Nam rút tay về, một tay chống đất, một tay đặt trên đầu gối cong lên, hơi nhướn mày, đột nhiên bật cười.
“Ừm, trêu cậu tí thôi.”
Trình Đồ Nam cười xong, lại giơ tay gãi gãi cằm cô, giống như đang cưng nựng thú cưng nhỏ, “Cậu cũng thật dễ bị lừa, chẳng lẽ không nhớ luôn cả lời thoại của vai diễn phối hợp với mình sao?”
Lúc này Tuần Mặc mới thả lỏng người, giọng nói mềm mại phản bác, “Ai bảo cậu nói tình ý chân thành thế chứ, tớ còn tưởng mình bỏ sót câu từ nào rồi cơ.”
Dù sao thì, với tính tình của Bạch Cố, viết ra kịch bản buồn nôn như vậy cũng không phải không có khả năng.
Trình Đồ Nam đứng dậy nắm bả vai cô, “Đừng khẩn trương thế nữa, đến lúc đó, người làm thế với cậu sẽ đổi thành Tạ Trạch đó.”
Tuần Mặc ngước mắt nhìn Trình Đồ Nam, mặt không biểu tình nói, “Tớ cũng không cảm thấy bạn học Tạ Trạch sẽ động tay động chân với mình.”
Trình Đồ Nam cúi đầu, tùy ý đùa nghịch đạo cụ là thanh kiếm kia, “Vậy cậu cũng không chờ mong chút nào à?”
Tuần Mặc không thể hiểu được ngẩng đầu liếc cậu một cái, “Tớ chờ mong cái gì cơ?”
Khẩu khí của cậu bây giờ không khác gì so với lúc sáng cả, nghe thiếu đòn thật sự.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô cảm thấy Trình Đồ Nam không có ý muốn cãi nhau với mình, ngược lại có thể là có thành kiến với Tạ Trạch.
Chỉ là, Tạ Trạch đã đắc tội với đại ca từ khi nào thế?
Tuần Mặc sờ đầu, quyết định tạm thời không xem vào yêu hận tình thù giữa bọn họ mà ghi nhớ lời thoại của chính mình trước.
Thực ra Tuần Mặc không nhớ lời thoại cũng không hoàn toàn là do cô, ít nhất 50% vấn đề này là do Bạch Cố.
Bạch Cố viết lời kịch cho những nhân vật khác đều rất bình thường, chỉ có vai phù thủy kia, vừa dài vừa sến.
Vẻ mặt Tuần Mặc không cảm xúc, máy móc mà dùng giọng nói kỳ quái đọc lên: “Ôi hoàng tử lương thiện, anh tuấn, thân yêu của em, chàng có biết, em đã từng phải trải qua bao nhiêu chuyện cực kỳ bi thảm, kinh hãi thế tục vô cùng chân thực rồi không?”
Cô tức giận đến đập kịch bản xuống, “Cậu ấy nghĩ rằng mình đang viết bài văn 800 chữ sao?”
Tuần Mặc thở dài một hơi, đặt kịch bản lên đùi, ủ rũ nói: “Nếu tớ đọc lời thoại này cho bất kỳ nam sinh nào, dù có phải là Tạ Trạch hay không đều sẽ rất căng thẳng mà.”
Trình Đồ Nam ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải cầm kiếm, hất cằm lên: “Nào, coi tớ là Tạ Trạch, tưởng tượng ra cảnh này, cậu còn căng thẳng không?”
Tuần Mặc hơi ngẩn ra, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm sao có thể tưởng tượng được đây…”
“Cậu thử một lần không phải được sao.”
Trình Đồ Nam nói, “Bây giờ hãy giả vờ rằng tớ là Tạ Trạch, cậu bắt đầu nói lời kịch với cậu ta.”
Tuần Mặc căng da đầu nhìn về phía Trình Đồ Nam, đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.
Ba giây sau, cô tuyên bố thất bại trong lòng.
Hoàn toàn không được.
… Rõ ràng hai người hoàn toàn khác nhau.
Chỉ riêng ngũ quan khuôn mặt của hai người họ đã khác biệt vô cùng lớn.
Chỉ riêng đôi mắt đào hoa của Trình Đồ Nam đã khá đặc biệt, nhất là khi nhìn chăm chú người ta, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác hoảng sợ.
Tuần Mặc cố gắng đối mặt với cậu, ánh mắt từ lông mi cậu chuyển xuống dưới, cố gắng khiến bản thân trông giống như một máy chụp X-quang máy móc không có tình cảm.
Tầm mắt cô lại rời xuống dưới, đảo qua mắt hai mí, hàng mi dài, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng hơi nhếch lên của cậu.
Cô theo bản năng liếm môi.
Ngày thường không để ý, bây nhìn kỹ, nhan sắc đại ca thật sự 360 độ không góc chết, nhìn vô cùng gợi đòn.
Có thể đánh bại một Tạ Trạch không?
…Có lẽ là có thể chứ?
Tuần Mặc chửi mình một câu trong lòng, sau đó quét mắt từ cái cằm hơi nhếch lên của đại ca xuống.
Có lẽ bởi vì trong hội trường tương đối nóng, Trình Đồ Nam chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, cổ áo hở ra, lộ ra một nửa xương quai xanh thon gầy.
Tay phải cậu cầm thanh kiếm hàng thủ công chất lượng kém, cả người giống như một hiệp sĩ trở về sau chiến thắng huy hoàng, biểu cảm lười biếng mà mê người.
Tuần Mặc “rầm” một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng lên.
Trình Đồ Nam nhìn vẻ mặt Tuần Mặc phiếm hồng lên từng chút một, “Đm” một tiếng.
Rõ ràng là do cậu yêu cầu, sao cảm giác lúc này lại ——
Không vui vẻ chút nào.
Nghĩ cậu là Tạ Trạch nên rất vui mừng sao?
“Quên đi.”
Không nghĩ đương sự thế thân Trình Đồ Nam lại bình tĩnh mở miệng: “Đến lúc đó cậu tưởng tượng Tạ Trạch là quả bí đao là được, tớ tin cậu sẽ không căng thẳng đâu.”
Tuần Mặc: “…”
Thật sự cảm ơn sáng kiến của ngài lắm.
**
Tuy trong lòng Tuần Mặc mắng thầm Trình Đồ Nam 800 thứ, nhưng không thể không thừa nhận, cô diễn với cậu rất hiệu quả.
Chỉ trong ba ngày, cô đã có thể đứng trước mặt Tạ Trạch, mặt mày vô cảm mà nói lời kịch.
Đương nhiên cũng có thể do mấy ngày nay cô đọc thuộc làu lời kịch, cho dù là Tạ Trạch hay Trình Đồ Nam, Tuần Mặc vẫn không chút cảm xúc mà thoại xong lời kịch khó đọc đó.
Không ngờ tới trước một ngày biểu diễn lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Người phụ trách hậu trường tạm thời có việc nên xin nghỉ phép, nhà trường bất chấp mọi thứ sắp xếp Tạ Trạch tạm thời đứng đầu, dẫn tới Tạ Trach phải bỏ tiết mục của lớp.
Bạch Cố nghe xong mắng trường học gần 36 phút, trong lòng chém gϊếŧ bọn họ một trăm lẻ tám lần, cuối cùng nhìn về phía hai nữ diễn viên chính: “Phải làm sao bây giờ?”
Giang Tử Y đề nghị: “Lời thoại của Tạ Trạch không nhiều, chúng ta tìm một người khác thay thế cậu ấy đi?”
Vẻ mặt Bạch Cố ủ rũ: “Nói thì dễ, đừng nói lời thoại, chúng ta đã luyện bao nhiêu lần rồi, tùy tiện đổi người thì sao có thể học được trong thời gian nhanh như vậy chứ?”
Tuần Mặc im lặng hai giây, sau đó đột nhiên nói: “Tớ có thể tìm được một ứng cử viên sáng giá.”
“Lúc chúng ta tập luyện, Trình Đồ Nam đều ở phía dưới xem, cậu ấy cũng tập diễn lời thoại với tớ, chắc là có thể chứ?”
Bạch Cố quay đầu nhìn về phía Tuần Mặc, biểu cảm bi thương: “Cậu muốn toàn đoàn phim chúng ta chết oan uổng sao?”
Tuần Mặc: “…”
Cô giãy giụa muốn chiến đấu thay Trình Đồ Nam một lần nữa: “Mấy ngày nay cậu ấy xem chúng ta tập luyện có động chân động tay sao?”
Bạch Cố nghĩ nghĩ, “Không có.”
“Có mắng chửi thô tục sao?”
“Không có.”
“Có phá hỏng sân khấu chưa?”
“Không có.”
Tuần Mặc vỗ tay một cái, rất tự nhiên đưa ra kết luận: “Rất rõ ràng, đọc xong kịch bản ngớ ngẩn như vậy mà vẫn nhịn được, bạn học Trình rõ ràng là người tốt.”
Bạch Cố: “…”
Cô ấy trầm mặc một lát, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Cậu xác định sẽ không có cái gì vấn đề sao?”
“Tớ lấy nhân cách mình ra bảo đảm!”
Tuần Mặc lại nghĩ, “Trừ một điểm.”
“Cậu ấy quá giỏi trong việc tạo thêm đất diễn cho bản thân.”
Bạch Cố: “…”
Nhưng mà, đến lúc này rồi thì đương nhiên loại chuyện nhỏ này cũng không có gì ghê gớm, Bạch Cố xua tay, giao chuyện cầu xin Trình Đồ Nam cho Tuần Mặc.
Trình Đồ Nam lẳng lặng nghe xong lời thỉnh cầu của Tuần Mặc, nhướn mày: “Tớ thay thế Tạ Trạch sao?”
Tuần Mặc chớp mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện gần đây giữa Trình Đồ Nam và Tạ Trạch, dừng một chút, vì danh dự của lớp, cắn rứt lương tâm giúp cậu mắng chửi người: “Đúng vậy, tất cả đều do Tạ Trạch, vô tình vô nghĩa vô lương tâm, lúc lâm trận thì bỏ chạy, không đáng tin cậy, bất nhân bất nghĩa mà bỏ mặc cả lớp, quả thực là tên khốn kiếp, con rùa rụt cổ.”
Trình Đồ Nam người này thích ăn mềm không ăn cứng, Tuần Mặc mắng xong, dứt khoát đặt tư thế thấp xuống, chắp tay sau lưng nghiêng đầu nhìn cậu, cong mắt cười thật ngọt ngào.
“Cho nên siêu anh hùng chúng ta, vị cứu tinh, Trình Đồ Nam tốt bụng và vĩ đại nhất trên thế giới, cậu hãy nể mặt tớ mà giúp đỡ chúng tớ nhé? Được chứ?”
Trình Đồ Nam nhìn cô chằm chằm trong hai giây, biết rằng lời khen bảy tầng mây của cô nhất định không chân thành như vậy.
Nhưng điều đó có quan trọng gì.
Cậu thoải mái là được.
Trình Đồ Nam duỗi tay, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Được.”
“Sẽ cho cậu mặt mũi.”
**
Thực sự trong kịch bản không có nhiều cảnh diễn cho hoàng tử lắm, cũng chỉ lên sân khấu, nghe Tuần Mặc nói lời cay đắng, sau đó đưa cô đi là được.
Cũng đơn giản như nguyên tắc ba bước nhét con voi vào tủ lạnh vậy.
Nhưng dù là vậy, là nhân vật nam chính duy nhất của vở kịch, Bạch Cố vẫn rất quan tâm tới nhân vật này.
Trong khi hai nữ chính chỉ có áo choàng đen và chiếc váy dài làm trang phục diễn, Bạch Cố còn đặc biệt mượn cả một bộ trang phục từ câu lạc bộ kịch của trường để cho Trình Đồ Nam mặc, rất tận tình tận nghĩa.
Tuần Mặc vừa mắng chửi trong lòng về chiếc cáo choàng cực kỳ giản dị, vừa chán nản đứng ngoài phòng thay đồ chờ Trình Đồ Nam thay quần áo xong.
Là đàn ông cao lớn rồi mà sao thay quần áo cũng chậm quá.
Tuần Mặc cảm thán đến lần thứ ba, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra.
Tuần Mặc giương mắt nhìn lên, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Trình Đồ Nam tương đối cao, trang phục cũng không vừa cho lắm, quần dài vừa đến mắt cá chân, áo choàng màu trắng sau lưng kéo lê trên mặt đất, trên eo treo một thanh kiếm, cả người trông rất tao nhã, hoàn toàn không nhìn ra thiếu niên bất lương cà lơ phất phơ như thường ngày.
Lúc này đừng nói tới một Tạ Trạch, cho dù mười Tạ Trạch, giá trị nhan sắc cũng không đánh bại nổi một anh Trình.
Tuần Mặc ngây ngốc thật lâu, có một loại kinh diễm không rõ đầu đuôi, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim cô.
Cô đưa tay ra véo mặt mình không thương tiếc, mới miễn cưỡng định thần lại.
Trình Đồ Nam đi đến trước mặt Tuần Mặc, ngồi xổm dưới đất, nhìn cô cười: “Đẹp trai không?”
Tuần Mặc tâm thần hoảng hốt, liều mạng gật đầu: “… Đẹp trai!”
Trình Đồ Nam bật cười, sờ mũ áo choàng của cô, không chút để ý hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Tạ Trạch mặc bộ này đẹp trai hay là tớ mặc bộ này đẹp trai hơn?”
Làm thế nào lại so sánh vậy.
Cô còn chưa thấy Tạ Trạch mặc bộ này.
Vì sao đại ca lại thích tranh đua cao thấp với Tạ Trạch đến vậy chứ.
Tuy nhiên Tuần Mặc còn rất là chân tình hết lời khen, “Quân rất đẹp, Tạ công sao có thể sánh bằng.”
Trình Đồ Nam vô cùng hài lòng.
Không chỉ có vừa lòng, nhìn qua còn có chút đắc ý.
Cách chiếc mũ, cậu xoa đầu Tuần Mặc, ghé sát vào cô, thấp giọng nói, “Vậy nên phù thủy của tớ à, nhớ là tới lúc đó, ngoan ngoãn đi theo tớ đấy.”
Tuần Mặc khôi phục tinh thần nhìn cậu, không biết vì sao lại có dự cảm cậu sắp thêm cảnh diễn vào vở kịch.
Nhưng ngoài dự kiến, dự cảm lần này của cô không nhạy.
Trình Đồ Nam không hề thêm đất diễn cho mình, từ lúc lên sân khấu cho tới khi quỳ gối xuống đất, hỏi xong thì yên lặng lắng nghe cô khóc lóc kể lể, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Không có nắm cằm, không có sờ tai, không có xoa đầu, không có ngoắc tay.
Vậy mà, cái gì, cũng không có!
Tuần Mặc lại có chút không thích ứng nổi, ngây người nhìn cậu đọc nốt lời thoại cuối cùng.
“Phù thủy thân yêu của ta, đi cùng ta thôi.”
“Em không cần buồn rầu vì những chuyện vụn vặt đó, cũng không cần tiếp tục ngồi đây chờ đợi.”
“Đi theo ta đi, cùng ta đi tới chân trời góc biển, bất cứ nơi đâu.”
“Ta cam đoan với em, em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất dưới bầu trời này.”
Trình Đồ Nam giống như thân sĩ ưu nhã, tay vươn tới chờ Tuần Mặc giao tay cho mình.
Giọng nói cậu trầm thấp êm dịu, giọng nói dịu dàng triền miên giống như có mê lực đặc biệt, mê hoặc cô gái nhỏ trước mắt.
Giống như cậu mới chính là phù thủy.
Còn cô gái nhỏ trước mặt mới chính là công chúa nhỏ đơn thuần chưa trải sự đời.
Trong nháy mắt, Tuần Mặc có chút hoảng hốt, quên mất hôm nay là ngày nào, cũng quên mất đang ở trên sân khấu tiệc tối lễ hội văn hóa.
Cô chậm rãi vươn tay, đặt tay mình trong lòng bàn tay Trình Đồ Nam.
Tiếp theo, đáng ra Trình Đồ Nam nên nắm tay cô rời đi, hai người lưu lạc thiên nhai.
Một tay Tuần Mặc chống dưới đất, chuẩn bị sẵn sàng đứng dậy.
Không ngờ Trình Đồ Nam đột nhiên cười một tiếng.
Cậu nắm lấy tay Tuần Mặc, chuyển qua ngực mình, giống kỵ sĩ khóe léo hiểu lễ nghĩa lại thành kính của thế kỷ đó, hơi hơi cúi đầu.
Sau đó.
Dịu dàng hôn lên mu bàn tay của cô.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a a a Trình Đồ Nam cậu mau buông cô bé đáng yêu của tôi ra a a a a a a!!!
Trình ảnh đế: Không thêm cảnh diễn là không có khả năng, cả đời cũng không thể.