Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Tuần Mặc chống đầu, miễn cưỡng đọc bộ kịch bản này từ đầu tới cuối.
Theo giả thiết của Bạch Cố, công chúa làm rất nhiều việc ác ở quốc gia của nàng, gây ra mạng người, còn ‘cắm sừng’ tiên nữ cách vách.
Mà tiên nữ đó dưới sự tức giận đã biến thành phù thuỷ, trở về báo thù, gϊếŧ chết bạn trai cũ, làm phép với công chúa, cứu vớt chúng sinh thiên hạ, cũng cô độc chờ đợi bên giường ngủ của công chúa một trăm năm trời.
Chờ tới khi vương tử dãi nắng dầm sương nghĩ cách cứu công chúa, lại phát hiện ra công chúa chính là em gái ruột đã thất lạc nhiều năm của mình, nghe xong chuyện xưa, chàng ấy xấu hổ vì có một người em gái như vậy, quyết định lựa chọn phù thuỷ, hai người bỏ mặc công chúa ngủ say, đi lưu lạc khám phá khắp cả thế giới.
Trời má ơi, đây chính là dụ dỗ công chúa ngủ trong rừng về nhà à.
Đến quan tài cho công chúa nằm ngủ cũng không thể ấn nổi.
Tuần Mặc không còn cách nào để diễn tả với kịch bản thiếu mắt nhìn như thế này, cho dù cô có thể diễn, trường học cũng không cho qua.
Cũng may, dưới sự sự kháng nghị của mấy vị diễn viên chính, Bạch Cố vẫn miễn cưỡng xoá bỏ khúc mắc yêu hận tình thù của kịch bản, biến nó dựa về theo hướng truyện cổ tích thuần khiết kia một chút.
Nhưng mà cô ấy vẫn kiên trì với một điều, đó chính là kết truyện, hoàng tử và phù thuỷ nhất định phải ở bên nhau.
Nếu không cái kịch bản này còn có ý nghĩa gì nữa!
Huống hồ cảnh hoàng tử hôn công chúa đó, trường học cũng không có khả năng cho diễn cảnh đó đúng chứ.
Như vậy thì hoàng tử cũng chỉ có thể bỏ chạy cùng phù thuỷ mà thôi! Đây mới là kết thúc đáng mừng cho mọi người!
Bình tĩnh xem xét, Tuần Mặc không phải người thích nổi bật, bình thường mà có chuyện gì đều muốn thu mình lại.
Vốn dĩ cô còn cho rằng kịch bản này mình chỉ đóng vai phản diện, không nghĩ tới cuối cùng bản thân lại là nữ chính.
Trình Đồ Nam thấy Tuần Mặc uể oải không vui, lấy kịch bản cô vừa đọc xong muốn xem xem rốt cuộc là viết về cái gì.
Cậu đọc một lượt rồi nhìn về phía Tuần Mặc, cười như không cười: “Vậy nên, cái kết cục này, là cậu dùng mỹ nhân kế để cứu vớt chúng sinh à?”
Tuần Mặc: “…”
Ngài đọc xong toàn bộ câu chuyện cũng chỉ bắt được cái trọng điểm này thôi sao.
Đúng là không dễ dàng gì.
Bạch Cố mà biết có một độc giả như ngài, nhất định cô ấy sẽ rất vui cho mà xem.
Trình Đồ Nam ném kịch bản lên bàn, lại trước mặt Tuần Mặc: “Thế nào, cái kịch bản này không phải tốt lắm sao, cuối cùng cậu còn sống hạnh phúc vui vẻ bên cạnh Tạ Trạch đây.”
Cậu hơi híp mắt, cười khẽ một tiếng, nghiến răng nói từng chữ một: “Đây không phải điều cậu mong muốn sao?”
Tuần Mặc vội đưa tay ‘suỵt’ một tiếng: “Cậu có thể nói nhỏ chút được không, nếu như bị người khác nghe được…”
“Nghe được thì thôi.”
Trình Đồ Nam nhìn cô, giọng nói bình tĩnh: “Cậu chột dạ cái gì? Thừa nhận à?”
Cái gì đây chứ.
Vốn dĩ Tuần Mặc đã cảm thấy đau đầu với loại kịch bản thô tục này, bây giờ Trình Đồ Nam còn đổ thêm dầu vào lửa, không phải cố ý gây sự với cô đấy chứ?
Tuần Mặc không chịu nổi thái độ nói chuyện này của cậu, không chút suy nghĩ nói một câu: “Tớ thấy cậu cũng rất vui còn gì, cuối cùng Giang Tử Y là người cô đơn, không phải chờ đợi hoàng tử khác tới hôn cô ấy tỉnh giấc sao?”
Không hiểu sao cô cũng cười một tiếng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đúng không, hoàng tử Trình?”
Cô nói lời tàn nhẫn xong xuôi mới ý thức được, đề tài này của mình hình như chọc phải vết sẹo trong lòng đại ca rồi.
Cậu của bây giờ, rốt cuộc còn thích Giang Tử Y không vậy?
Tuần Mặc chớp mắt hai cái, đang suy nghĩ nên nói thêm gì để cứu chữa hay không lại nghe Trình Đồ Nam cười, lời nói như bật ra từ kẽ răng: “Phải, đó.”
Được lắm.
Còn cứu chữa gì nữa.
Người ta bị Giang Tử Y từ chối rồi mà vẫn một lòng một dạ với cậu ấy, Tuần Mặc à, tự mình nhìn rõ đi, đây là đàn ông đấy.
Trình Đồ Nam cảm thấy bản thân tức tối một cách khó hiểu.
Tuần Mặc cũng cảm thấy bản thân bực bội không thể hiểu nổi.
Hai người yên lặng nhìn nhau năm giây, không nghĩ ra cảm xúc của bản thân là gì, lại vô cùng ăn ý quay đầu, xê dịch về hai hướng ngược nhau, lấy giữa bàn học là ranh giới Sở Hán, phân chia rõ ràng, cả ngày không nói với nhau câu nào nữa.
Mãi cho tới tiết tự học buổi tối, lúc Tuần Mặc chuẩn bị đi luyện tập kịch nói, Trình Đồ Nam cũng không thể ngồi yên được nữa.
Bạch Cố thông báo với Từ Ngang, bảo anh đồng ý cho sử dụng thời gian học buổi tối để chuẩn bị diễn kịch, trước nay Từ Ngang luôn coi tâm tình học sinh là nhất, chấp bút phê duyệt.
Nói cách khác, Tuần Mặc làm diễn viên chính, toàn bộ học sinh học tự học buổi tối cũng tới hội trường lớn để tập luyện.
Cả một đêm đều ở bên Tạ Trạch.
Trình Đồ Nam nghiến răng nhìn về phía Tuần Mặc đang giận dỗi cúi đầu lo chuẩn bị đồ đạc tới hội trường tập luyện.
Vội vã như vậy để đi gặp nam sinh mình yêu thầm à?
Trình Đồ Nam không nói lời nào, tiếp tục tự xoay bút, nhưng rất nhiều lần bút đã rơi xuống từ giữa ngón tay.
Đm.
Danh dự vua xoay bút bị huỷ trong tức khắc.
Chút tức giận khó hiểu lúc sáng kia sớm đã biến mất, bây giờ cũng chỉ còn lại sự bướng bỉnh với thể diện mà thôi.
Nhưng mà mặt mũi thể diện và Tuần Mặc sống sờ sờ kia bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu vẫn có thể phân rõ.
Trình Đồ Nam hít sâu một hơi, quyết định hạ thấp mặt mình, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Cậu định đi tập luyện à?”
Động tác của Tuần Mặc thoáng dừng lại, rầu rĩ ‘ừm’ một tiếng.
Trình Đồ Nam tiếp tục ám chỉ: “Các cậu đi tập luyện, người không liên quan có thể tới xem không?”
Tuần Mặc nhét kịch bản vào túi đựng tài liệu, giọng nói thấp như cũ mang theo vẻ cố tình giả vờ tàn nhẫn: “Sao nào? Cậu muốn đi xem Giang Tử Y chứ gì? Vậy hỏi cậu ấy đi, hỏi tớ được cái gì chứ.”
Giả vờ cũng không giống chút nào, giọng nói đè thấp đi cũng vẫn mềm mại ngọt ngào như cũ, giống như mèo nhỏ nuôi trong nhà tức giận, như một con mèo sữa đáng yêu vậy.
Trình Đồ Nam không nhịn được bĩu môi: “Không phải tớ sợ cậu bị bắt cóc sao.”
Tuần Mặc thu dọn đồ đạc xong, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, cố gắng làm cho ánh mắt mình trông thật đáng sợ: “Vậy cũng không liên quan tới chuyện của cậu.”
Trình Đồ Nam im lặng hai giây, cướp lấy túi đựng tài liệu trong tay Tuần Mặc rồi ném lên bàn, thừa dịp lúc này trong phòng học không có nhiều người lắm, cúi đầu lại gần.
Tay phải cậu đè lên vách tường cạnh cửa sổ, vây Tuần Mặc ở trong chỗ ngồi, nhìn thiếu nữ từ trên cao, khí thế chèn ép cô nói một câu: “Tuần Mặc, tớ phải nhắc nhở cậu một câu.”
“Anh trai Trình của cậu ấy, không phải lúc nào cũng tốt tính thế đâu.”
Tuần Mặc tức khắc sững người.
Cô rụt người, đôi mắt to tròn trông rất vô tội.
Không ác không ác nữa đâu, đại ca ơi mời ngài đấy.
Trình Đồ Nam đối diện với cô hai giây, nháy mắt cũng suýt mất bình tĩnh.
Cậu cười khẽ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, niết mặt Tuần Mặc: “Hỏi cậu một lần nữa, có đưa tớ đi cùng không?”
Tuần Mặc ngước mắt nhìn chằm chằm hầu kết sắc bén của Trình Đồ Nam hai giây, không tự chủ nuốt nước miếng một ngụm.
“Đưa, đưa chứ.”
**
Biên kịch kiêm đạo diễn Bạch Cố nghe nói Trình Đồ Nam muốn tới xem diễn kịch thì suýt chút nữa bị hù chết, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tuần Mặc mới miễn cưỡng đồng ý, chỉ là có thêm một điều kiện.
Nếu như có bất cứ điều gì không hài lòng với kịch bản, tuyệt đối không thể động thủ đánh người.
Nhất là không thể đánh biên kịch.
A di đà phật, vì một thế giới hoà bình.
Tuần Mặc: “…”
Nhưng mà ngoài dự kiến của Tuần Mặc, Trình Đồ Nam không hề quấy nhiễu tiến trình luyện tập, chỉ đóng vai người xem ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, không nói một lời.
Cho dù như thế, việc luyện tập của cô vẫn không thuận lợi.
Chuyện này là do cô, cứ đối diện với Tạ Trạch là bắt đầu khẩn trương.
Diễn với người khác còn đỡ, chỉ cần là cảnh đóng chung với Tạ Trạch là cô lại nói lắp, quên lời, nói lung tung, nói gần nói xa.
Sau lần thứ ba Tuần Mặc nói nhầm kịch bản, Tạ Trạch nhíu mày khép lại kịch bản, vô cùng lễ phép nói, “Như vậy đi, chờ lần sau cậu luyện lời thoại thành thục đã rồi diễn lại sau cũng được.”
Tuần Mặc siết chặt một góc kịch bản, theo bản năng cuộn đống giấy trong tay, áy náy, “Xin, xin lỗi nhé.”
Trình Đồ Nam hơi nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, mắt nhìn Tuần Mặc xong lại nuốt lời xuống.
Giang Tử Y cũng nói thêm, “Vậy chúng ta tập tới đây thôi, bài tập hôm nay cũng nhiều lắm, mấy nữa bớt chút thời giờ tập sau.”
“Được.” Tuần Mặc hơi khom lưng chào hỏi, vô cùng thành khẩn nói, “Ngại quá, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”
Trình Đồ Nam nhìn chằm chằm cô một lát, hơi cụp mắt, tay nắm chặt thành quyền.
Diễn viên quần chúng cũng không cần diễn nhiều lắm, thấy hai diễn viên chính đi rồi nên thu dọn đồ một chút cũng về phòng học.
Hội trường to như vậy nháy mắt chỉ còn lại hai người.
Tuần Mặc không ngừng cuộn giấy trong tay, thở dài một hơi.
Trình Đồ Nam gần như có thể đoán ra câu tiếp theo của cô là gì.
Sao tớ lại vô dụng thế này chứ.
Tớ lại làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.
Cậu hơi nhíu mày, nhanh chóng nói chuyện trước khi cô mở miệng tự trách: “Con trai con đứa như Tạ Trạch không thể nói chuyện dễ nghe chút nào à? Tốt xấu gì cậu cũng thích cậu ta, nếu không nói được tiếng người thì quyên góp mồm cho người khác cần đi.”
Tuần Mặc: “???”
Lời cô nói còn dừng lại ở cổ, đờ người quay lại, nhìn Trình Đồ Nam giống như người ngoài hành tinh vậy.
Trình Đồ Nam cũng cảm thấy bản thân không giúp được gì, đành thở dài, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt, nhất thời cũng cảm thấy bực bội thật sự.
Cậu ngừng lại hỏi: “Nếu không thì, tớ tập cùng cậu nhé?”
“Cậu đứng đối diện tớ cũng không bị khẩn trương đâu đúng không?”
“Hả? Được không? Cậu không có kịch bản, sao nhớ được lời thoại chứ?”
Trình Đồ Nam khinh thường nhìn lại: “Tạ Trạch cậu ta đọc một lời thoại mấy lần liền, có con vẹt ở đây nó cũng học được.”
Tuy rằng Tuần Mặc không biết tại sao thành kiến của Trình Đồ Nam với Tạ Trạch đột nhiên lại lớn tới vậy, nhưng cũng không thể thừa nhận, lời này của cậu vẫn rất có ích với việc thả lỏng tâm tình.
Cô tự hỏi một chút, vì không gây phiền toái cho mọi người, đây đúng thật là biện pháp tốt: “Được thôi.”
Cô đưa kịch bản mình đi mượn cho Trình Đồ Nam, chờ cậu đọc qua lời thoại thì bắt đầu sắp xếp vị trí.
Hoàng tử và cô cũng chỉ có một cảnh đóng chung, cũng chính là cảnh cuối cùng, hoàng tử lên sân khấu, nhìn công chúa ngủ trong rừng, lại thấy phù thuỷ ôm đầu gối khóc thút thít, bị dung nhan xinh đẹp của nàng làm cho rung động, bắt đầu nghe nàng kể lại chuyện xưa.
Lúc này, mọi người đã đi hết rồi, đèn trong hội trường cũng tắt gần hết, cũng chỉ dư lại ngọn đèn trên đỉnh đầu Tuần Mặc, một mình chiếu sáng.
Trình Đồ Nam cầm đạo cụ là bội kiếm đi lên sân khấu, dừng trước mặt Tuần Mặc đang ôm đầu gối khóc.
Bỗng nhiên, cậu vội vàng ném kiếm đi xa, quỳ một gối trên đất, duỗi tay nắm cằm Tuần Mặc, nâng mặt cô lên trên.
Trình Đồ Nam cảm thấy kịch bản không hề đáng tin này của Bạch Cố ít nhất thì cũng có được một tí là đúng.
Vị hoàng tử sờ soạng đi đứng trong bóng đêm, cuối cùng gặp được cô gái nhỏ ngồi khóc thút thít dưới ánh đèn duy nhất.
Nháy mắt nâng mặt nàng lên, giống như ánh sáng của toàn thế giới đều tập trung lại trong đôi mắt trong veo của nàng, đủ để chiếu rọi vạn vật thế gian.
Không có ai là không bị rung động trước nàng.
Cậu cúi người ghé sát vào Tuần Mặc, giọng nói dịu dàng đọc lời thoại:
“Cô gái nhỏ của ta.”
“Vì sao em lại ngồi đây khóc thút thít như thế?”
Khoan đã!
Trong kịch bản làm gì có đoạn nắm cằm này đâu!
Tuần Mặc có chút hoảng hốt, một lát sau mới ý thức được đã tới phiên cô đọc lời thoại.
Cô nhớ lại lời thoại của chính mình, vừa định mở miệng, Trình Đồ Nam bỗng nhiên đưa tay xoa khoé mắt cô, tiếp tục nói:
“Em có biết không, vừa nhìn thấy em khóc.”
“Trái tim ta giống như tan nát rồi.”
Tuần Mặc, “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Này, đạo diễn! Ở đây có người tự tiện thêm cảnh!
Phỏng vấn hoàng tử điện hạ một chút, ngài còn nhớ rõ công chúa Giang Tử Y bên hồ Đại Minh năm nào không?
Hoàng tử Trình: Giang Tử Y nào cơ?