Tớ Đền Tớ Cho Cậu Nhé

Chương 25: Tuần Mặc Muốn Kéo Dài Khoảng Cách!!!

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Tuần Mặc hoàn toàn ngây người trong nháy mắt.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đôi môi lạnh lẽo của Trình Đồ Nam, chỉ dừng ở mu bàn tay cô một giây, rất nhanh đã rời khỏi.

Biểu hiện của cậu quá mức tự nhiên, thế cho nên mọi người đều cho rằng đây là kịch bản có sẵn, chỉ có một mình Tuần Mặc ngơ ngác nhìn cậu, phản ứng không kịp.

Đèn flash màu trắng chiếu vào trên tóc Trình Đồ Nam, thiếu niên đứng ngược sáng nhìn về phía cô, ánh mắt trong veo.

Nơi bị cậu dịu dàng hôn lên kia giống như có một dòng điện không lớn, thong thả truyền khắp toàn bộ cơ thể cô, theo máu truyền thẳng tới đầu trái tim, khiến cô cảm thấy tê dại.

Tiếng người ồn ào trong hội trường giống như yên tĩnh lại trong phút chốc.

Tuần Mặc ngước mắt nhìn người phía trước, lại chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình đập loạn, vang tới màng tai khiến cô cũng cảm thấy hơi nhói.

Trình Đồ Nam lui về phía sau một bước, đứng dậy, nhân tiện kéo thiếu nữ còn đang mơ màng lên, cứ như vậy công khai ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, lặp lại một lần nữa: “Theo ta đi thôi.”

Thiết bị sân khấu vô cùng tốt, những lời này qua micro của cậu truyền đi xa, quanh quẩn trong hội trường đông người.

Cũng vang lên bên tai Tuần Mặc suốt hai lần.

Cuối cùng cô mới phát hiện, cô đã quên sạch lời thoại không còn chút nào.

Cô chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của Trình Đồ Nam, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Được thôi.”

“Hoàng tử của ta.”

Cuối cùng của vở kịch, Trình Đồ Nam dắt tay Tuần Mặc, cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay cô và lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay, cùng cô khom lưng cảm ơn khán giả phía dưới.

Không cần tưởng tượng cũng biết cô khẩn trương biết bao.

Trình Đồ Nam cụp mắt, tay lại nắm chắc tay cô hơn một chút, giống như muốn dùng hành động cơ thể mà nói với cô.

Đừng sợ, tớ ở đây.

Tuần Mặc nghe tiếng vỗ tay như sấm dậy phía dưới, trên trán toát mồ hôi, lòng bàn tay nóng lên.

Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu ca từ lỗi thời.

“Chúng ta từng ở những chốn đông người, thoả thích nói về tình yêu khó tả.”

“Nhưng tôi chỉ nhìn về ánh mắt của anh ấy, mọi người xung quanh la hét gì, tôi đều không quan tâm*.”

(*Bài hát Sự thật là vậy – A Minh)

Cô mím môi, mạnh mẽ đè nén loại cảm giác rung động mãnh liệt này xuống.

Sau khi xuống sân khấu, Tuần Mặc nhanh chóng cởϊ áσ choàng đen của mình ra, vùi đầu vào quần áo, hít sâu một hơi.

Vừa rồi cô bị làm sao vậy.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao?

Không phải là Trình Đồ Nam tự thêm cảnh cho mình thôi sao?

Đây không phải là động tác vô cùng bình thường à?

Đây cũng không phải ngày đầu mày quen cậu ấy, mày còn không hiểu cậu ấy sao?

Tuần Mặc nghe tiếng trái tim mình khó có thể bình tĩnh lại nổi, đột nhiên ý thức được vấn đề mấu chốt.

Không phải ở Trình Đồ Nam.

Mà là ở bản thân cô.

Khoảnh khắc cô hoảng hốt kia, gần như quên mất đây là vở kịch bình thường, cũng quên mất đây chẳng qua chỉ là cách cậu thêm cảnh diễn tập mãi thành quen mà thôi.

Nếu cậu ấy không thêm đất diễn vậy thì không phải Trình Đồ Nam.

Mày suy nghĩ cái gì vậy!

Mày đang chờ mong cái gì!

… Chính bản thân cô cũng không biết.

Tuần Mặc ngồi trên ghế lắc đầu, thanh trừ toàn bộ những suy nghĩ rối tung ra khỏi đầu, đồng tử hơi thất thần.

Trình Đồ Nam đã đổi lại đồng phục, tới ngồi cạnh cô, xoa đầu cô: “Phù thuỷ nhỏ sao vậy, không có ma thuật thay đổi cũng đừng rầu rĩ thế chứ?”

Phòng thay đồ phía sau hậu trường lúc này trống không, cũng chỉ có hai người bọn họ ngồi đó.

Tuần Mặc nhìn mũi giày mình một lát, khẽ hỏi: “Vừa rồi cuối cùng…”

“Vì sao lại không diễn theo kịch bản?”

Trình Đồ Nam ngẩn ra một ra một lát, ngay sau đó không thể tin nổi cười một tiếng: “Tớ đã đọc kịch bản bao giờ đâu?”

À.

Vậy nên trong mắt đại ca, hôn mu bàn tay cô cũng không phải động tác đặc biệt khó lường gì cả.

Cùng với sờ vành tai với xoa tóc cũng vậy, chỉ là động tác do nhất thời hứng khởi mới làm thôi.

Tuần Mặc sờ mũi mình, không khỏi cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc.

Trình Đồ Nam hơi khom lưng, nghiêng đầu nhìn cô, đôi tay nắm chặt, giọng nói mang theo vài phần ý cười: “Hay là nói, cậu cho rằng nụ hôn này có gì đó không giống?”

Tuần Mặc vốn dĩ đã hơi chột dạ, nghe thấy vấn đề này lập tức rụt người theo bản năng: “Không, không phải.”

Trình Đồ Nam nhìn cái đã phát hiện ra cô đang nói dối.

Cậu cụp mắt, ghé sát tai cô, giọng nói khiến lòng cô rung động: “Phù thuỷ nhỏ, ở trước mặt tớ, nói dối là thứ vô dụng nhất đấy.”

Tuần Mặc nhất thời hoảng sợ lui về sau, không chú ý một cái, ngã từ trên ghế dài xuống đất.

Tuần Mặc: “…”

Trình Đồ Nam: “…”

Cậu dừng một chút, định nói gì đó, tay lại chỉ kéo được không khí.

“Trời ạ, anh Trình, tớ cảm thấy một màn hôn tay kia của cậu siêu đúng chỗ đấy.”

Bạch Cố đột nhiên đẩy cửa tiến vào, hoàn toàn không phát hiện hai người có gì không thích hợp, chỉ lo hưng phấn nói, “Mười ngày sau sẽ công bố giải thưởng, tớ cảm thấy với nhan sắc của hai người các cậu, lớp mình nhất định sẽ có tên trong giải thưởng.”

Mấy ngày nay tiếp xúc với Trình Đồ Nam, cô ấy cảm thấy vị đại ca không hề hung dữ như trong truyền thuyết, ngược lại còn rất thân thiện dễ gần.

Mấu chốt là còn cứu vớt kịch bản của cô ấy.

Cậu quả thật chính là thần mà!

Dưới đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Cố, Trình Đồ Nam không nhanh không chậm ngồi thẳng người, rất tự nhiên kéo Tuần Mặc dậy, lộ ra biểu tình ‘xem đi’ với Tuần Mặc, “Phù thuỷ nhỏ, cậu nghĩ tới đâu vậy hả?”

Tuần Mặc chột dạ phủi quần áo, ‘ừm’ một tiếng.

Không sai.

Cậu chỉ làm thêm một động tác mà cậu cảm thấy phù hợp với cốt truyện, cũng phù hợp với thân phận hoàng tử thôi mà.

Không có gì ghê gớm cả.

Chỉ hôn tay một cái thôi mà! Bây giờ thế kỷ 21 rồi! Hôn tay thì có cái gì sao!

Nhưng Tuần Mặc vẫn cảm thấy chỗ nào đó trong lòng không thoải mái.

Dựa theo cái logic này mà nói, lúc ấy người rút thăm phải phù thuỷ không phải là cô, Trình Đồ Nam cũng sẽ làm như vậy.

Động tác này với cậu mà nói không có gì đặc biệt.

Đương nhiên đối với cậu mà nói, cô cũng không có gì đặc biệt.

Cô yên lặng cúi đầu chỉnh áo choàng đưa cho Bạch Cố, nhìn cô ấy hấp tấp đi trả đồ.

Tiếng bước chân Bạch Cố xa dần, Tuần Mặc cụp mắt, đột nhiên hỏi, “Cậu còn thích Giang Tử Y không?”

Trình Đồ Nam ngẩn người.

Cậu quay đầu nhìn cô chằm chằm, giống như đã nhận ra điều gì, cười một tiếng hỏi lại, “Vậy cậu còn thích Tạ Trạch không?”

Tuần Mặc không dự đoán được Trình Đồ Nam sẽ ném lại câu này lên người mình, cũng không nghĩ được nhiều, theo bản năng nói, “Còn… hẳn là vẫn còn.”

Cô cũng không biết tại sao mình lại do dự một giây như vậy.

Cũng không hiểu sao lại có chút chột dạ.

Trình Đồ Nam ‘ồ’ một tiếng, giọng nói bình tĩnh, “Vậy chỉ cần cậu còn thích Tạ Trạch, vậy thì tớ vẫn còn thích Giang Tử Y.”

Đáp án này là thế nào chứ?

So sánh xem tình cảm ai nhiều hơn à?

Vậy sao cậu không đi so xem cậu với rùa rụt cổ ai sống lâu hơn đi?

Không hiểu sao Tuần Mặc lại cảm thấy không thoải mái.

Cô rời mắt, giọng nói bình tĩnh, “Vây được.”

Vậy cậu thích thì cứ tiếp tục thích.

Cũng không liên quan gì tới tớ.

Chờ tới khi tiệc tối lễ hội văn hoá kết thúc cũng đã là 10 giờ tối, so với tiết tự học buổi tối bình thường thì muộn hơn một chút.

Rõ ràng Trình Đồ Nam cảm thấy Tuần Mặc đang giận dỗi mình, không chỉ có suốt đường đi chỉ lo cúi đầu đi, chờ tới lúc đưa cô tới nhà cô cũng chỉ lạnh nhạt nói tạm biệt rồi xoay người vào trong.

Cô gái nhỏ này, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.

Trình Đồ Nam nhìn theo cô đi vào trong, có chút buồn bực sờ đầu, một tay chống thân xe đạp, đột nhiên nhớ tới câu vừa rồi Tuần Mặc hỏi.

Cô hỏi câu đó, vậy chứng minh rằng cô hẳn là cũng đã nhận ra một ít gì đó.

Cậu còn thích Giang Tử Y không?

Đã sớm không còn thích nữa rồi.

Trong khoảng thời gian này, đến cái bóng dáng của cậu ấy cũng không xuất hiện trong lòng cậu bao giờ, mặc dù mỗi ngày đều ngồi ngay trước cậu, cậu cũng coi như không thấy.

Nhưng cậu không thích Giang Tử Y, rốt cuộc là bởi vì không muốn có hi vọng rồi từ bỏ, hay là cậu đã nhìn thấy một phần băng lạnh dưới bề ngoài dịu dàng thân thiện kia.

Hoặc là.

Đã có người khác thay thế vị trí cậu ấy ở trong lòng cậu.

Trình Đồ Nam cụp mắt.

Nếu nhất định phải nói lời đó, vậy cậu cảm thấy trong lòng cậu, Giang Tử Y đã không có lực hấp dẫn gì nữa.

Thật ra cậu là một người tương đối nông cạn.

Thích Giang Tử Y cũng chỉ vì hai nguyên nhân, thứ nhất là trông xinh đẹp, thứ hai là người theo đuổi rất nhiều, khiến cậu cảm thấy nóng lòng muốn thử, muốn khiêu chiến xem sao.

Bây giờ đương nhiên cậu ấy vẫn rất xinh đẹp, người thích cô ấy cũng vẫn rất nhiều.

Nhưng cậu lại không tìm thấy chút tâm tình nào của trước đây nữa.

Có lẽ, vốn dĩ tình cảm cũng không nhiều như vậy, mà trạng thái của cậu bây giờ càng không nói tới cái gì mà hết hy vọng và từ bỏ.

Chỉ là, hormone chợt tăng trong nháy mắt kia sau ba tháng đột nhiên lạnh hẳn.

Vốn dĩ, đối với cậu Giang Tử Y cũng không phải người đặc biệt.

Đổi thành một người khác trông xinh đẹp, có nhân duyên tốt cậu cũng vẫn có ý định muốn theo đuổi thì xem.

Nhưng mà bây giờ.

Hình như lại xuất hiện một người không giống vậy.

Trình Đồ Nam khẽ liếʍ môi dưới, nhớ tới ánh mắt đơn thuần của Tuần Mặc nhìn mình khi ở trên sân khấu, khẽ cắn răng dưới rồi cười một tiếng, cảm thấy nháy mắt kia bản thân y hệt một tên biếи ŧɦái vậy.

Cái hôn trên sân khấu kia, thay vì nói là nhất thời hứng khởi mà thêm đất diễn, không bằng nói là xúc động theo bản năng.

Trong nháy mắt đó, cậu thật sự tưởng tượng bản thân là kỵ sĩ thời Trung cổ, vì nữ vương của mình mà muốn dâng lên hết thảy quãng đời và sự trung thành còn lại.

…Thật là quá xúc động rồi.

Trình Đồ Nam hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về không trung.

Ánh trăng hôm nay ảm đạm, bầu trời ít ỏi không có bao nhiêu sao, toàn bộ trời đêm có vẻ tĩnh lặng lạ thường.

Vì sao cậu lại trả lời câu hỏi của cô như vậy chứ.

Cậu cứ như vậy ngẩng đầu nhìn bầu trời thật lâu, cuối cùng mới tự mình lẩm bẩm, “Chỉ là nếu tớ không nói như vậy.”

“Tớ lấy đâu ra cớ để tiếp tục ở lại bên cậu chứ.”

Cậu cũng không quên.

Cậu và cô gái nhỏ quen nhau vì một ước định, hai người phải cùng nhau có được hạnh phúc.

*

Lễ hội văn hoá qua đi, Tuần Mặc tự hỏi thật lâu vẫn quyết định tạm thời kéo dài khoảng cách với Trình Đồ Nam một chút.

Nếu như cậu còn thích Giang Tử Y, vậy quan hệ của bọn họ tốt hơn một chút, có khả năng vượt qua cả trợ thủ.

Vậy nếu cậu không thích Giang Tử Y…

Tuần Mặc thở dài một hơi, nấu nước sôi nấu mì, làm bữa trưa cho bản thân mình.

Vậy cũng không được.

Hình như cô vẫn còn… thích Tạ Trạch.

Mặc kệ nói thế nào, trước tiên cứ tạm xa nhau một thời gian là được.

Sau khi Tuần Mặc xác định tâm ý xong thì khẽ gật đầu, đổ mỳ ra bát, vừa mới chuẩn bị bưng ra bàn thì nghe tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa không mạnh, cũng rất chậm, khoảng cách giữa mỗi lần là vài giây, nghe rất do dự.

Hôm nay là thứ bảy, ba mẹ cô đều đi ra ngoài hết, trong nhà cũng chỉ còn có một mình cô.

Tuần Mặc chần chừ chỉ trong chớp mắt, vội vàng buông đũa chạy tới cửa nhón chân, từ mắt mèo nhìn thoáng qua bên ngoài, ngây ngẩn cả người.

Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Ngoài cửa không phải ai khác mà đúng là Trình Đồ Nam cô đang muốn kéo dài khoảng cách.

Tuần Mặc ngơ ngác một giây, không biết cậu đang yên đang lành lại tới nhà mình làm gì.

Nhưng nói thế nào thì để người ta chờ đợi ngoài cửa cũng không phải việc lễ phép.

Tuần Mặc mở cửa, lộ ra cái đầu nhỏ, “Chào buổi chiều, bạn học Trình. Cậu… có việc sao?”

Cô hỏi xong mới chú ý tới ánh mắt khác thường của Trình Đồ Nam, mà bên sườn mặt cậu có một vệt đỏ vô cùng bắt mắt.

Giống như bị người ta tát một cái vậy.

Nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuần Mặc: Kéo dài khoảng cách cái gì chứ! Hu hu hu, anh Trình ơi anh bị làm sao vậy, ai đánh anh em giúp anh đi đánh nó!!!