Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Sau khi kết thúc giờ tự học tối, Trình Đồ Nam chuẩn bị đưa Tuần Mặc về nhà như thường lệ.
Cậu đợi hơn mười phút, cô gái nhỏ bên cạnh vẫn còn đang loay hoay dọn đồ, cho đến khi bạn trực nhật không kiên nhẫn dò hỏi một câu, cô mới như thoát khỏi thế giới riêng của mình rồi xin lỗi, sau đó đi ra ngoài.
Trình Đồ Nam hơi nhíu mày, đuổi theo cô gái nhỏ đang đi chậm rì rì phía trước, luôn cảm thấy bốn chữ ‘không muốn về nhà’ được viết rõ trên mặt cô.
Suy nghĩ hai giây, cậu cũng đoán được nguyên nhân là gì, nghĩ nghĩ một hồi mới đột ngột hỏi: “Ngày mai mới bắt đầu nộp nguyện vọng, cậu định chọn môn Vật lý sao?”
“Hả…” Tuần Mặc ngừng lại hai giây, thẳng thắn nói, “Tớ còn chưa nghĩ tới…”
Mặc dù có sự giúp đỡ của Trình Đồ Nam, môn Vật lý của cô không còn tệ nữa, nhưng cô không có hứng thú đặc biệt nào với môn học này, hơn nữa chuyên ngành muốn học cũng không liên quan gì đến nó.
Nhưng về phía ba cô, đó quả thực là một bài kiểm tra khó vượt qua.
Trình Đồ Nam: “Cậu có muốn chọn không?”
Tuần Mặc do dự rồi lắc đầu.
Trình Đồ Nam sáng tỏ, dừng hai giây, lại hỏi: “Thật ra, tớ vẫn luôn tò mò, ba cậu là giáo viên vật lý, hẳn là nên dạy tốt hơn tớ, vậy tại sao…”
Tuần Mặc cụp mắt cười, rất thản nhiên nói: “Ba tớ à… ông ấy sẽ chỉ dạy tớ những gì ông ấy cho là đúng.”
“Ông ấy chưa bao giờ quan tâm tớ nghe có hiểu hay tiếp thu được hay không. Ông ấy luôn cảm thấy rắng tớ là con gái của ông ấy, sinh ra là phải học được.”
Cô thở dài, như đang tự trào phúng chính mình, cười lắc đầu: “Không có cách nào, ai bảo tớ quá ngốc cơ.”
Đang nói chuyện thì họ đã tới cửa nhà Tuần Mặc, cô quay người định chào tạm biệt Trình Đồ Nam thì cậu đã đậu xe đạp, hơi khom lưng, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
“Câu này có thể tớ nói không thích hợp, nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu.”
“Tuần Mặc, cậu rất ưu tú, nhưng không phải là người thừa kế giấc mộng của ba mình.”
“Tớ nghĩ cậu nên làm những gì mà cậu muốn làm.”
Cậu cong eo, cả thân trên cách Tuần Mặc rất gần, nhưng không khí lại không có chút ái muội nào.
Cậu yên lặng nhìn Tuần Mặc, giọng điệu dịu dàng như đang thương lượng với cô: “Đồng ý với tớ, được không?”
Đây là lần đầu tiên Tuần Mặc nhìn thấy Trình Đồ Nam nói chuyện với cô như thế này.
Cô nhìn vào đôi mắt đen trong veo của thiếu niên trước mặt, như thể nhìn thấy bóng dáng rất nhỏ của mình qua con ngươi của cậu.
Có một người tự ti mà kém cỏi như vậy, dừng lại ở trong mắt cậu.
Và cậu lại nói: “Cậu rất ưu tú.”
Cậu đang giúp cô hạ quyết tâm.
Mũi Tuần Mặc có chút chua xót.
Cô chớp chớp mắt, kiềm chế nước mắt sắp trào ra, gật đầu đáp lại.
“Được chứ.”
“Tớ đồng ý với cậu.”
**
Tuần Mặc ngoan ngoãn đứng ở bàn ăn trong phòng khách, tiếp thu đánh giá của ba mẹ về điểm số của mình.
Ba Tuần Lập đọc từng dòng điểm của cô, hai hàng lông mày nhíu lại: “Vì sao vẫn đứng thứ ba trong lớp, con thi tới thi lui mà sao vẫn xếp thứ hạng này sao?”
Tuần Mặc thành thật nói: “Hai người bạn học phía trước quá lợi hại ạ.”
“Người ta có thể thi hạng nhất, tại sao con lại không thể? Con kém người khác chỗ nào? Con đừng biện cớ với ba, là do con không biết cố gắng.”
Tuần Mặc biết nếu đáp lời ông lúc này, ông sẽ càng lải nhải nhiều hơn, vậy nên cô dứt khoát ngậm miệng nghe ông quở trách.
Mẹ cô – Tào Mông giúp đỡ hòa giải: “Được rồi, đừng nói Mặc Mặc nữa, em cảm thấy thành tích này cũng tốt rồi…”
“Lần nào cũng đều xếp hạng ba, em cảm thấy tốt chỗ nào, con bé mà cẩn thận hơn thì làm gì dừng lại ở thành tích này chứ!”
Tuần Mặc dứt khoát cúi đầu nhìn hoa văn trên dép lê, giống như tấm chắn giọng nói đã được bật nên không nghe thấy tất cả cuộc đối thoại từ thế giới bên ngoài.
Không cố gắng sao.
Vậy đừng nỗ lực nữa.
Bất kể bản thân trả giá nhiều ít, chỉ cần không lấy được hạng nhất, ở trong mắt bọn họ, đều là không cố gắng.
Cuối cùng, sau khi Tuần Lập vừa biểu đạt chút tiến bộ của cô với vật lý, Tuần Mặc mới ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Ba.”
“Đơn nguyện vọng… con có thể không chọn Vật lý được không ạ?”
Quả nhiên, Tuần Lập vừa nghe thấy câu này thì lập tức bùng nổ.
“Con không chọn Vật lý? Vậy con muốn chọn cái gì? Tương lai con có thể dựa vào mấy môn xã hội để kiếm cơm được à? Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tương lai ngành kỹ thuật mới là xu hướng, nếu con không chọn vật lý thì sau này có thể học chuyên ngành gì? Tự con nói xem!”
Lúc này Tào Mông cũng đứng cùng một bên với Tuần Lập, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Tuần Mặc dỗ dành: “Mặc Mặc, lần này ba nói rất đúng, nghe lời ba, được không?”
Tuần Mặc cụp mắt, nhìn chằm chằm mũi giày ngây ngốc.
Cô yên lặng nghe những lời quở trách giận dữ của ba cô và sự thuyết phục nhẹ nhàng của mẹ cô, không nói lời nào, cực kỳ cố chấp, cuối cùng cũng không nói ra chữ “Được” kia.
Không có cách nào cả.
Đã đồng ý với người nào đó, cô không thể đổi ý được.
**
Tuần Mặc nằm bò trên bàn sách, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm cuốn sách có tựa đề mạ vàng trên kệ sách bên cạnh đến phát ngốc.
Cô không bật đèn, cứ như muốn ẩn mình trong bóng tối mai danh ẩn tích.
Đêm đã khuya, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng ríu rít trong bụi cỏ ngoài cửa sổ, trong màn đêm tĩnh mịch vô cùng rõ ràng.
Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, ở trong bóng tối đặc biệt chói mắt.
Bên cạnh màn hình di động sáng lên, ở một mảnh trong bóng tối có vẻ phá lệ chói mắt.
Tuần Mặc liếc mắt nhìn, cuộc gọi đến hiển thị một dãy số xa lạ.
Trong lòng cô càng thêm phiền muộn, theo bản năng ấn từ chối.
Ba giây sau, dãy số lại kia gọi đến.
Tuần Mặc ngẩn người, nghĩ có lẽ ai đó có chuyện quan trọng, cầm điện thoại lên, hít sâu một hơi, ấn nút kết nối.
Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, giọng nói Trình Đồ Nam đột ngột vang lên.
“Tuần Mặc?”
Tuần Mặc ngẩn người.
Cô há miệng thở dốc, nhất thời không biết nói gì.
Tất cả những ấm ức vừa rồi vất vả lắm mới chôn cất được, trong một khắc nghe thấy giọng nói của cậu, như là chất thiêu đốt tích tụ trong lòng đã lâu gặp ngọn lửa khiến nó hoàn toàn bùng lên..
Những giọt nước mắt mà Tuần Mặc cố kìm nén rất lâu, trong phút chốc lăn dài trên mi.
“Tuần Mặc? Bạn học Tuần? Tuần Mặc đáng yêu? Hả? Sao lại không lên tiếng?”
Giọng đầu dây bên kia nghe có vẻ ngả ngớn lười biếng, không nghiêm túc lắm.
Nhưng đó là người duy nhất trên thế giới này ủng hộ cô, cổ vũ cô và sẽ nói với cô rằng cô rất lợi hại, rất ưu tú, kể cả khi nhìn thấy khuyết điểm của cô, vẫn như cũ mà không tiếc lời khen ngợi.
Cô cảm thấy hàng rào kiên cố lừa mình dối người sụp đổ trong nháy mắt, hoàn toàn tan thành mây khói.
“…Tớ không sao.”
Cô đè thấp giọng nói, không muốn Trình Đồ Nam nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình, “Cậu, cậu lấy số điện thoại của tớ từ đâu vậy?”
Trình Đồ Nam cười một tiếng: “Đương nhiên cái gì Anh Trình cũng biết.”
Cậu dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng 101 tòa nhà của Tuần Mặc hỏi: “Cậu và ba mẹ… không cãi nhau chứ?”
Tuần Mặc cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống phiếu điểm, làm nhòe đi mặt chữ đen trên đó.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, dùng tay lau từng chút tầng sương mù trên cửa sổ, nhìn vào màn đêm vô tận qua khung cửa sổ trong suốt.
Khoảnh khắc ấy, vạn vật dường như hoàn toàn tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng thở nhẹ của người ở đầu dây bên kia.
Cùng nhịp tim đập của chính cô.
Không biết vì cái gì, Tuần Mặc đột nhiên rất muốn gọi cái xưng hô hết mức sến súa kia.
Cô xác thật làm như vậy.
“Anh trai Trình.”
Giống như gọi một tiếng như vậy, người ở đầu dây bên kia nghiễm nhiên có thể trở thành người mà cô có thể dựa vào như người nhà.
Đại não của Trình Đồ Nam đột nhiên đình trệ một giây.
Giọng nói của cô gái nhỏ có chút khàn khàn, giọng điệu tựa như dò hỏi lại tựa như khẩn cầu: “Bất kể tớ làm gì, cậu cũng sẽ ủng hộ tớ chứ?”
Hầu kết của Trình Đồ Nam chuyển động một chút.
Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng mờ hồ xuất hiện bên cửa sổ, cúi đầu, dùng hết sự dịu dàng của mình, cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên.”
“Em gái Tuần Mặc của anh.”
**
Trước giờ tự học sáng ngày hôm sau, Tuần Mặc mới nghiêm túc điền ba môn Hóa, Sử, Địa vào danh sách lựa chọn khóa học ban đầu, quyết định tiền trảm hậu tấu.
Tuy nhiên, sau kỳ thi giữa kỳ sẽ phải họp phụ huynh học sinh, dù cô có tự ý nộp danh sách chọn môn ban đầu thì giáo viên cũng phải yêu cầu phụ huynh xác nhận lại một lần.
Đến lúc đó sẽ có một cuộc chiến lớn.
Cô nhìn chằm chằm vào danh sách lựa chọn khóa học của mình trong hai giây, phiền lòng gấp nó lại, tính toán đi trước từng bước một thì Giang Tử Y, người đang ngồi chéo trước mặt cô, đột nhiên quay lại nói: “Mặc Mặc.”
“Làm sao vậy?”
Giang Tử Y cười tủm tỉm mà đưa hộp bánh kem mà buổi sáng Tuần Mặc mang tới cho cô ấy đặt lại trên bàn cô: “Tớ không muốn ăn, cho cậu đó.”
Lúc này Trình Đồ Nam vẫn còn ở dưới tầng cất xe đạp, chưa có tới đây.
Tuần Mặc sửng sốt một hồi, lập tức từ chối: “Đây là người thích cậu tặng cho cậu, sao tớ có thể lấy nó được.”
Giang Tử Y chu miệng, tỏ vẻ buồn rầu: “Nhưng tớ thật sự không muốn ăn, ngày nào cũng ăn bánh kem chán lắm.”
Tuần Mặc chần chừ hai giây, vẫn đẩy qua: “Vậy lát nữa cậu có thể cho Bạch Cố.”
Giang Tử Y lại đẩy trở lại, đuôi mắt cong lên, cười ngọt ngào: “Không phải Bạch Cố chưa tới sao, huống hồ Mặc Mặc, tớ chỉ muốn cho cậu thôi.”
Tuần Mặc vừa định phản bác lại, khóe mắt quét đến bóng dáng Trình Đồ Nam trên hành lang, không muốn cậu thấy cảnh này, theo bản năng vội vàng nhét hộp bánh kem vào ngăn bàn của mình.
Trình Đồ Nam đi tới, đặt cặp sách xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Tuần Mặc ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Không có việc gì.”
Trình Đồ Nam thấy cô đang nói dối, sau đó ngẫm lại, có lẽ là do cô vẫn còn phiền não về việc lựa chọn khóa học nên cũng không chọc phá.
Tuần Mặc thở phào nhẹ nhõm rồi hơi lùi lại, nhìn chằm chằm hộp bánh kem trong ngăn bàn đến xuất thần.
Nếu cô ném vào thùng rác, bị đại ca phát hiện, cậu chắc chắn sẽ khổ sở lắm.
Tuần Mặc tự đặt mình vào vị trí đó, nếu cô phát hiện ra chiếc bánh kem cô đưa cho Tạ Trạch đang nằm an tĩnh trong thùng rác, cô nhất định sẽ hít thở không thông.
Huống hồ, lãng phí đồ ăn chính là thiên lí bất dung đấy.
Tuần Mặc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Biến chiếc bánh kem này thành cơm trưa, lặng lẽ ăn nó.
Người biết mình biết trời đất biết, người tốt mình tốt mọi người đều tốt.
Cứ làm như vậy đi.
Sau tiết học cuối cùng vào buổi trưa, Tuần Mặc kéo góc áo của Bạch Cố ở bàn trên, đè thấp giọng nói: “Hôm nay tớ sẽ không đến nhà ăn ăn cơm, cậu tự đi nhé.”
Bạch Cố vô tâm vô phổi mà lên tiếng, chỉ nghĩ đến món gà rán áp chảo ở nhà cơm phía Nam, hấp tấp chạy đi.
Trình Đồ Nam dừng chân, quay đầu nhướn mày hỏi: “Cậu không đi ăn cơm sao?”
Tuần Mặc không nghĩ tới cậu lại nghe thấy, vội vàng nói dối: “À, không phải, tớ đi… ăn chỗ khác.”
Trình Đồ Nam nhìn cô hai giây, “Ồ” một tiếng, không nói gì, cầm thẻ ăn rồi đi.
Chờ mọi người trong lớp đã rời đi hết, Tuần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc bánh kem để lâu không biết có phải đã hỏng hay không ra.
Tương tự như chiếc bánh mà Trình Đồ Nam gửi lần đầu, chiếc bánh kem dâu tây cổ điển nhất, ở giữa còn có thêm pudding.
Giang Tử Y thật đúng phí phạm của trời.
Tuần Mặc thở dài, mở hộp bánh kem, cầm muỗng xúc một miếng kem, vừa mới cho vào miệng, giọng nói của Trình Đồ Nam đột nhiên vang lên ở cửa.
“Tuần Mặc, tớ mang cho cậu……”
Giọng cậu đột ngột dừng lại.
Với cái muỗng bánh kem vẫn còn trong miệng, Tuần Mặc hốt hoảng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Trình Đồ Nam.
Hai người cách nhau vài mét nhìn nhau.
Không khí như đông cứng trong giây lát.
Tuần Mặc không ngờ cậu sẽ quay lại đây nên vội đứng dậy định giải thích cho cậu hiểu, nhưng nhất thời trong lúc hoảng loạn mà cái bàn bị đẩy quá nhanh, hộp bánh kem đặt ở mép bàn nháy mắt rơi xuống đất.
Chiếc bánh dâu tây bên trong đã được lật đi lật lại nhiều lần, trên mặt đất lăn ra một vệt kem trắng như tuyết.
Ngay cả quả dâu tây trên đó cũng bay ra ngoài mấy mét, cuối cùng dừng lại bên cạnh giày của Trình Đồ Nam, tạo ra một vệt màu hồng.
Phá thành từng mảnh nhỏ, sụp đổ.
Trình Đồ Nam cúi đầu nhìn thoáng qua quả dâu tây bị quăng ngã, mặt không cảm xúc mà ngẩng đầu nhìn về phía Tuần Mặc.
Tay Tuần Mặc không hiểu sao lại có chút tê dại, những lời cô định giải thích đều mắc kẹt trong cổ họng, nóng rát, không thốt ra được một chữ nào.
Cô ngơ ngẩn nhìn những vết trắng hồng trên mặt đất, trong lòng chợt nhớ ra rất nhiều chuyện.
Nhiều thứ đáng ra rất đẹp đẽ nhưng đã bị cô đổ vỡ trong tay.
Đôi mắt Tuần Mặc đột nhiên phiếm hồng.
Cô yếu ớt như một mũi tên mạnh hết đà, chỉ cần một cọng rơm cũng có thể bóp chết cô được.
Mà cọng rơm rạ này, lúc này đang bị Trình Đồ Nam nắm ở trong tay.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Đồ Nam: Làm gì thế em gái, em muốn ăn anh đưa em đi mua là được, trốn anh ăn vụng ở đây làm gì?