Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Chờ tới khi thi xong tất cả các môn và công bố kết quả thành tích đã là ba ngày sau đó.
Tuần Mặc vẫn như cũ giữ ở vị trí thứ ba, phía trên là hai ngọn núi lớn Tạ Trạch và Giang Tử Y mà cô không thể vượt qua.
Nhưng điều đáng mừng là thứ hạng của cô tăng lên một bậc và xếp thứ năm toàn khối.
Điều khiến cô vui vẻ nhất là vì môn Vật lý phát huy khá tốt và năm môn học còn lại cũng không hề kém cạnh nên cô có thể thoải mái quyền lựa chọn trong việc lựa chọn lớp học.
Căn cứ vào hai điểm này, tuy rằng Tuần Mặc vẫn không thoát khỏi lời nguyền hạng ba vạn năm, nhưng cô vẫn vô cùng hài lòng với phiếu điểm của mình, cất nó vào túi, nghiêng đầu, nhìn phiếu điểm của thầy giáo Trình nhà mình.
Trình Đồ Nam biết cô nhất định sẽ thò đầu qua, hào phóng trải phiếu điểm trên bàn.
Tuần Mặc nhìn xếp hạng trong lớp và toàn khối của cậu trước tiên.
Trước tiên, Tuần Mặc nhìn thấy chính là xếp hạng trong lớp
Đại ca vẫn như cũ xếp thứ ba từ dưới lên, cũng giống hệt cô, vẫn thứ hạng vững như núi Thái Sơn vậy.
Nhưng Tuần Mặc biết trình độ của cậu, môn Vật lý của cậu rất tốt, thậm chí năng lực Toán học của cậu cũng không tồi, theo lời của chính cậu thì tiếng Anh cũng không tệ lắm.
Nhưng nhìn phiếu điểm, các môn cậu am hiểu điểm thi đều ở mức bình thường, còn những môn xã hội thì về cơ bản là thảm không nỡ nhìn.
Tuần Mặc chống khuỷu tay, suy nghĩ nửa ngày vẫn không đoán ra được tại sao vị đại ca lại cố tình che giấu thực lực của mình.
Cậu sẽ không nghĩ đến việc chơi trò cú lội ngược dòng áp đảo quần hùng trong kỳ thi đại học đấy chứ?
Hơn nữa, mấy môn xã hội của cậu thực sự kém, Tuần Mặc đã đọc qua bài thi Văn của cậu, không phải cậu cố ý không viết nó, mà là không muốn học dẫn tới không biết.
“Xem kỹ điểm của cậu kia kìa, nghĩ cái gì vậy?”
Trình Đồ Nam dùng đốt ngón tay gõ vào góc bàn hai lần, trêu chọc nói, “Xem anh Trình có giữ được thứ tự không, nếu như đổi chỗ ngồi, hai chúng ta nhất định vẫn là bạn cùng bàn.”
Tuần Mặc thở dài trong lòng.
Không cần biết lý do là gì, rõ ràng là đại ca không muốn nhắc tới nên cô không cần phải cố gắng tìm hiểu tới cùng.
Tuy hai người bọn họ bây giờ có thể miễn cưỡng gọi là bạn bè, nhưng cô cũng hiểu rõ mình không phải là người quan trọng gì với cậu, không thể túm lấy cổ áo cậu mà hỏi, tại sao, tại sao cậu ưu tú như thế lại phải từ bỏ chính mình! Tại sao!
Ôi, cô cũng không có gan làm chuyện.
Tuần Mặc cảm thấy hơi ớn lạnh trước trí tưởng tượng của chính mình, cô xoa xoa mũi cho bớt xấu hổ, vừa định lật lại chuyện không nói nữa thì nghe thấy tiếng sột soạt của Trình Đồ Nam đang lột giấy gói kẹo.
Cậu lấy ra một viên kẹo vị nho từ trong giấy gói kẹo ra, hai ba lần mở đóng gói, nhéo phần dưới của giấy gói kẹo, “Muốn ăn kẹo không?”
Tuần Mặc nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
Trình Đồ Nam lại cười, lặp lại một lần nữa: “Muốn ăn kẹo không?”
Tuần Mặc trầm mặc một lát.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy đại ca đang muốn trốn tránh chuyện trước đó nên mới cố ý chọn món cô yêu thích để qua loa lấy lệ với cô.
Cô khẽ cụp mắt, nhận lấy viên kẹo trong tay đại ca, cong mắt phối hợp cười một tiếng: “Đương nhiên ăn rồi, cảm ơn thầy Trình khen thưởng.”
Tuần Mặc vốn tưởng rằng đây là món đồ cô trả lại cho anh, nhưng sau khi ăn kỹ mới phát hiện ra hương vị không giống, hẳn là đại ca mua của một thương hiệu khác.
Cô chớp mắt tưởng là đại ca thuận tay lấy, nhưng không ngờ lại nghe thấy câu hỏi của cậu: “Cậu thích ăn cái này hay loại lần trước?”
Tuần Mặc khựng lại.
Tất nhiên, câu hỏi của cậu trên mặt chữ không có vấn đề gì, nhưng không biết làm thế nào Tuần Mặc lại nghe ra khẩu khí như câu hỏi “Cậu nghĩ ai tốt hơn, là ba hay mẹ” từ giọng điệu của đại ca vậy.
Cô suy xét trong hai giây, đối diện với ánh mắt của đại ca, đưa ra câu trả lời mà không đắc tội: “Đều thích hết.”
Trình Đồ Nam cười, giọng nói ép tới cực thấp: “Đồ anh Trình cho đều thích hết sao?”
Đầu lưỡi Tuần Mặc đè nặng, hoàn toàn không nghe ra ý đùa giỡn, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm. Đều thích.”
Trình Đồ Nam bỗng nhiên cảm thấy mình đùa không nổi nữa rồi.
Cậu trêu chọc Tuần Mặc, muốn xem vẻ mặt thẹn thùng của cô trông thế nào, nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại khá thẳng thắn không có bất kỳ ý nghĩ đi chệch hướng nào khác.
Nhưng cô lại hút hồn lạ thường những khi vô tình làm nũng, có một khí chất đơn thuần mà không hề hay biết.
Trình Đồ Nam nhìn cô chằm chằm hai giây, nắm chặt tay, khép ngón tay lại, khắc chế suy nghĩ muốn nhéo khuôn mặt của Tuần Mặc, lớn tiếng nói: “Được, vậy lần sau tớ sẽ mua cả hai.”
Tuần Mặc: “…”
Đúng là nam sinh giàu có.
Phiếu điểm được phát trước khi sinh hoạt lớp, họp lớp xong xuôi, thầy Từ Ngang thỏa mãn khoe kỳ thi tháng này.
Thầy khá hài lòng với lớp học mà mình dẫn dắt, ba người đều nằm trong top 5 của khối, có thể thấy được thực lực trong toàn khối rất ổn.
Thầy giáo trẻ không có ý kiến
gì đặc biệt, cảm thấy thành tích như thế này thật đáng tự hào nên đứng trước bục khen ngợi bọn họ ước chừng 30 phút.
Dù sao, tóm lại trong một từ, lớp 8 thật trâu bò.
Tuần Mặc đỏ mặt ngồi xuống.
Đứng hạng ba trong lớp và xếp thứ năm toàn khối, cô đương nhiên được biểu dương nhiều lần.
Đặc biệt Từ Ngang nhắc riêng môn Vật lý cô tiến bộ rất nhanh càng làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng.
Cô nằm sấp xuống bàn, giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ khá thẹn thùng, “Tớ có lợi hại chỗ nào đâu…”
Cô vẫn thật lòng cảm thấy thầy giáo Trình lợi hại hơn cô nhiều, thậm chí có thể kiểm soát điểm số vừa phải.
Cô vừa mới nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ từ người bên cạnh.
Cô thoáng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trình Đồ Nam, người cũng đang nằm trên bàn.
Động tác của cậu rất giống với cô, gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn ý cười, “Đừng nói nhảm, học sinh ba tốt Tuần Mặc nhà ta vốn dĩ đã rất lợi hại rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, từng người nằm trên bàn, phảng phất như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Trình Đồ Nam vẫn không kìm lòng được, vươn tay nhéo má trái của cô, ánh mắt sạch sẽ lại dịu dàng, hoàn toàn không giống thiếu niên du côn thường ngày cà phất cà lơ lại hào sảng, “Cậu vô cùng lợi hại.”
Hơi thở của Tuần Mặc như ngừng lại một nhịp.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không nhưng cô luôn cảm thấy có lẽ đại ca đã nhận ra một chút mặc cảm khó nói của cô mà trước giờ chưa từng có ai phát hiện nên mới nói câu này để xây dựng lại sự tự tin của cô.
Tuần Mặc cụp mắt suy nghĩ một hồi lâu.
Đó có thể là vì câu “Trước nay chưa từng có ai thích tớ”, hoặc vì câu “Tại sao tớ không thể làm tốt?” hoặc ngay từ đầu khi họ gặp nhau, Trình Đồ Nam đã phát hiện ra sự thiếu sót này trong tính cách của cô.
Lúc đầu, cô cho rằng Trình Đồ Nam là người không để ý nhiều đến những tiểu tiết như vậy, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ rất tự nhiên bộc lộ ra một số cảm xúc mà ngày thường được che giấu kỹ.
Thật không ngờ, cậu lại phát hiện.
Quả thực cậu vừa rất thông minh lại vừa tinh tế.
Theo lý thuyết các cá nhân thường không thích thế giới nội tâm của họ bị người khác nhìn trộm, Tuần Mặc cũng nên thu lại những cảm xúc vô tình bộc lộ như vậy.
Nhưng cô không muốn làm vậy chút nào.
Cô chỉ có một suy nghĩ vào lúc đó.
Trên đời này vẫn còn có một người có thể nhận thấy những cảm xúc ít người biết của mình.
Thì đó là một điều đặc biệt tốt đẹp, cảm thấy đặc biệt an toàn, còn rất cảm động.
Tuần Mặc bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô cụp mắt, rất chân thành thì thầm đáp lại, “Cậu mới là người lợi hại nhất.”
Hai ý nghĩa trong lòng cô, đều là như vậy.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hai cục cưng dịu dàng của tôi đều lợi hại cả hu hu hu. Mau lập tức kết hôn cho tôi đi.
Vậy nên Trình đại ca của chúng ta vẫn là không nhịn được mà xuống tay với Mặc Mặc!!!