Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Trình Đồ Nam thu hồi tầm mắt, vô thức liếʍ môi dưới, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng khắc chế dục vọng chính mình muốn xoa bóp ngón tay của Tuần Mặc lần nữa, rầu rĩ “ừm” một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tuần Mặc ghé vào cửa sổ nhìn bóng lưng cậu rời đi hồi lâu, sau đó mới chậm rãi cụp mắt, đóng cửa sổ lại, nằm bò trên bàn, cảm giác công thức viết trên giấy xem thế nào cũng không vào đầu.
Sách vẫn còn trên bàn nhưng suy nghĩ của cô đã bay xa tới địa phương nào rồi.
Ngón tay đại ca, quả nhiên vẫn rất lạnh mà.
Nhưng vì sao lỗ tai nơi bị ngón tay cậu niết qua lại có chút nóng dần lên chứ.
**
Kết quả kiểm tra hàng tháng luôn chấm rất nhanh, đặc biệt là môn Vật lý, môn này rất dễ sửa, sau ngày đầu tiên kiểm tra, điểm có thể ra trước ngày kiểm tra hôm sau, đột nhiên không kịp phòng bị báo điểm ra, làm ảnh hưởng đến tâm trạng tới môn thi tiếp theo.
Trước giờ kiểm tra môn Toán vào chiều hôm sau, thông báo kết quả môn Vật lý bắt đầu lan truyền rầm rộ trong lớp khiến mọi người vô cùng hoảng sợ.
Tuần Mặc run rẩy khi cầm quyển vở toán, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Thật lâu sau, cô cứng ngắc quay đầu lại, thấp giọng hỏi Trình Đồ Nam, “Thật sự là, thật sự có rồi sao?”
Dừng một lúc sau, cô bắt đầu bướng bỉnh lừa mình dối người, “Hẳn là không nhanh như vậy đúng không… Nhất định là tin tức giả, làm sao có thể chấm bài nhanh như vậy chứ, câu tính toán cuối cùng…”
Tuần Mặc còn chưa dứt lời, cái loa nổi tiếng trong lớp đã vội vàng quay về phòng học: “Thật sự có kết quả môn Vật lý rồi! Phòng giáo viên vật lý có thể xem rồi!”
Tuần Mặc: “…”
Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi yên lặng vùi đầu vào vở toán.
Trình Đồ Nam liếc thấy dòng người đang đổ xô về phía văn phòng, sau đó quay sang Tuần Mặc: “Cậu muốn xem kết quả à?”
Tuần Mặc lắc đầu: “Không dám.”
Là không dám, không phải không muốn.
Trình Đồ Nam nghe vậy thì ngừng xoay bút, đẩy bàn về phía trước, thử thăm dò hỏi: “Tớ tới xem giúp cậu nhé?”
Quả nhiên cái đầu rũ xuống của Tuần Mặc hơi ngẩng lên, giọng điệu có chút vui sướиɠ: “Thật, thật sao?”
Cô cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng rối rắm nói: “Nếu không tốt thì đừng nói với tớ đấy, đợi đến khi tớ thi xong tất cả các môn rồi nói sau, được không?”
Trình Đồ Nam lười biếng đứng dậy, nhìn cô gái nhỏ hận không thể biến mình vào trong quyển vở toán, nhịn không được lấy bút gõ nhẹ vào đầu cô: “Chờ tớ trở lại.”
Tuần Mặc “Ừ” một tiếng, dứt khoát đặt quyển sổ lên đầu, yên tâm nằm bò chờ Trình Đồ Nam xem điểm số về.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên đại ca chủ động đến văn phòng xem điểm đúng không?
Tuần Mặc cố gắng nghĩ tới vẻ mặt của thầy dạy Vật lý khi nhìn Trình Đồ Nam, cô cong mắt cười ôm lấy quyển sổ.
Trình Đồ Nam quay lại rất nhanh.
Vốn dĩ cậu đến muộn, đã có một đám người vây quanh bàn làm việc tìm điểm số của mình, nhưng khi nhìn thấy Trình Đồ Nam thì vô cùng tự giác tạo cho cậu một lối đi riêng, chỉ kém làm động tác khom lưng “Mời ngài đi bên này” với cậu.
Trong ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi của mọi người, cậu bất động thanh sắc tìm hai hàng thành tích của cậu và Tuần Mặc, sau đó chậm rãi rời đi trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc của mọi người, là người đầu tiên trở lại phòng học.
Tuần Mặc đang giấu đầu lòi đuôi nhìn vở toán trong phòng học, chờ cậu quay lại, một hồi lâu không khỏi cuống quít ngó nhìn cậu, trạng thái cả người chuyển đổi điên cuồng giữa “mau nói cho tớ biết đi” và “Vẫn là nên đừng nói nữa”.
Trình Đồ Nam đứng bàn bên cạnh nhìn vô cùng khẩn trương, cứ như thể Tuần Mặc đang chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Sắc mặt cậu ngưng trọng, hơi nhíu mày, thở dài: “Không tốt lắm.”
Đầu Tuần Mặc vốn đang ngẩng lên nháy mắt rũ xuống, vẻ mặt uể oải: “Ồ…”
“Bài kiểm tra chỉ đạt 89 điểm, xếp hạng ba trong lớp.”
Tuần Mặc: “Hả?”
Dừng lại một lát, cô như mới phản ứng lại, một lần nữa “hả” một tiếng lớn.
Tất nhiên, đây không phải là một thành tích và thứ hạng kinh thiên động địa, nhưng đối với Tuần Mặc, người luôn thăng trầm trong môn vật lý và hầu như chưa bao giờ vượt qua được nút thắt cổ chai như cô, đó là một tiến bộ không tồi.
Trình Đồ Nam không kìm được ý cười, trực tiếp ngồi trở lại chỗ mình, giọng điệu vẫn giả vờ không vừa lòng: “Còn kém hơn tớ nghĩ một chút. Thật là sư môn bất hạnh mà.”
Tuần Mặc không để ý tới lời nói của cậu, giật giật ống tay áo cậu, không nhịn được mà hỏi: “Vậy bài kiểm tra của cậu được bao nhiêu, hạng nhì hay hạng nhất?”
Dù sao cô có thể xếp hạng ba cũng nhờ sự dẫn dắt của Trình Đồ Nam, cho nên cậu sẽ làm tốt hơn phải không?
Trình Đồ Nam rất thản nhiên: “78 điểm.”
“Cái gì?”
Tuần Mặc biết rằng đề thi vật lý của trường Trung học cơ sở số 1 rất khó, nhưng dù có nhìn vào đâu thì đó cũng là một kết quả rất tầm thường và không có gì nổi bật.
Nếu đẩy theo thứ hạng của cô mà nói, nó chỉ đạt tới mức trung bình.
Giọng điệu của Trình Đồ Nam rất thản nhiên, giống như không quá quan tâm: “Tớ có đồ đệ giỏi là được.”
Cậu cụp mắt một lát, rất nhanh liền đổi chủ đề, “Tớ một ngày làm thầy, cả đời làm ba. Cậu có nên suy xét một chút, gọi cái gì dễ nghe chút đúng không?”
Tuần Mặc ngốc người: “Gọi, gọi là gì cơ?”
Chẳng lẽ muốn cô gọi là ba Trình sao?
Sao có cảm giác như thể cô đang gọi ba của Trình Đồ Nam vậy?
Trình Đồ Nam nhìn vẻ mặt rối rắm của Tuần Mặc, do dự nửa ngày nghĩ cách xưng hồ, cậu nhếch môi bật cười: “Tớ chỉ đùa cậu thôi.”
“Chờ đã, tớ tìm phần thưởng cho cậu.”
“Phần thưởng gì cơ?”
“Đương nhiên là phần thưởng làm bài thi tốt rồi.”
Tuần Mặc nghe xong lập tức ngồi thẳng người trông rất đoan chính, giống như bạn học nhỏ trường mẫu giáo, tràn ngập chờ mong mà nhìn Trình Đồ Nam tìm đồ trong cặp sách, cuối cùng ném một cái bọc ni lông lên giữa bàn của hai người bọn họ.
Ôi, một gói que cay.
Tấm lưng thẳng tắp của Tuần Mặc ngay lập tức sụp xuống.
Cô chậm rì rì nâng mí mắt lên lại hạ xuống, tự hỏi nên làm thế nào để nhấn mạnh lại với đại ca rằng mình không ăn cay, nhưng lại thấy vị đại ca khẽ cười, chuyển gói que cay kia sang phía bàn cậu, sau đó đặt một gói kẹo trên bàn của cô.
“Đây mới là cho cậu.”
Nếu ghi chú của cậu là chính xác, Tuần Mặc hẳn là thích đồ ngọt.
Bữa sáng thích ăn bánh bao nhân trứng sữa, bánh rán thêm tương ngọt, sữa đậu nành phải thêm đường, cơm nắm phải rắc đường cát trắng.
Cố tình hàm răng cô lại không tốt, ăn kẹo mềm sẽ dính răng, lại có 800 loại kẹo cứng không ăn được, ngày hôm qua cậu trái phải chọn lựa ở siêu thị mới miễn cưỡng chọn được một gói kẹo hợp tâm ý đường ngọt của cô.
“Hôm qua đi mua đồ ăn vặt nên thuận tiện mua.”
Trình Đồ Nam kéo khóa kéo cặp sách lại, có vẻ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để nó bớt chủ ý, “Nếu không thích thì cậu có thể vứt nó đi.”
Cậu chần chừ một lát, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tuần Mặc.
Tuần Mặc là một người vô cùng ngoan, cho dù không thích thì cô cũng sẽ không nói thẳng.
Nhưng khả năng quản lý biểu cảm của cô gái nhỏ này khá kém, chỉ cần nhìn qua là cậu có thể biết được cô thích hay không thích, vui hay không vui.
Nhưng trong tiềm thức, cậu chỉ không muốn đối mặt với phản ứng tức thì của cô.
Cậu không muốn thừa nhận rằng cậu xác thật có một chút như vậy, sợ nhìn thấy vẻ mặt không thích của Tuần Mặc.
Không thích kẹo của cậu, hoặc là không thích cậu, cậu đều không muốn nhìn thấy.
Mãi cho đến khi Trình Đồ Nam thấy thời gian trôi qua thật lâu, lúc cậu sắp không còn kiên nhẫn chờ nữa, Tuần Mặc mới xé mở gói kẹo kia.
Cô chọn ra một vài hương vị yêu thích của mình rồi thật cẩn thận xếp chúng trên bàn của Trình Đồ Nam.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía cậu, chớp chớp mắt rồi cười rộ lên ngọt hơn cả kẹo.
“Vậy thì đây là phần thưởng của cậu.”
“Cảm ơn thầy đã dạy em môn Vật lý, thầy Trình.”
Đồng tử của Trình Đồ Nam đột nhiên co rút lại, ngay cả nhịp tim cũng như trật lại một nhịp.
Chậc.
Thật ngọt.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tình tôi lúc này giống như đại ca vậy.
Thật ngọt.
Vì sao cả thế giới này đều ngọt như vậy có mỗi tôi là chua như quả chanh thôi chứ!!!