Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Trình Đồ Nam cầm chiếc bút “Bang” một tiếng ném trên bàn, nhìn cô hai giây rồi nói: “Được.”
“Cậu lại đây, câu nào không biết làm, tớ dạy cho cậu.”
Tuần Mặc nghe vậy, trực tiếp xê dịch ghế dựa sang bàn của Trình Đồ Nam trước, đặt tờ bài tập được 90 điểm lên bàn, nhưng trong đó có ít nhất 40% là cô không biết làm rồi.
Cô đưa ngón trỏ ra chỉ vào đề bài, “Câu thứ hai tớ không biết làm.”
Trình Đồ Nam bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cậu hơi cụp mắt xuống, nhìn người bên cạnh một tay chống cằm, tay kia chỉ vào câu hỏi, cơ hồ không hề phòng bị mà dựa vào bên người cậu, Tuần Mặc đang chờ cậu giảng bài, ý thức được vấn đề.
Cô dựa vào cậu gần quá.
Ở khoảng cách này, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi thở của mình có thể quấy rầy đến cô.
Cậu chuyển sự chú ý trở lại đề bài, chuẩn bị giải tỏa mớ hỗn độn trong não, bắt đầu giảng bài.
Cậu liếc nhìn câu hỏi mà Tuần Mặc đang chỉ vào —
Ôi, ngón tay của cô cũng rất đẹp, chính là kiểu nghệ sĩ piano thường được biết đến, tinh tế thon dài, ngay cả móng tay cũng được tỉa cắt vừa phải.
Chờ đã, dừng lại, lại trật đường rồi!
Tuần Mặc thấy Trình Đồ Nam hồi lâu không nói chuyện, hơi ngẩng đầu: “Hả?”
Hầu kết của Trình Đồ Nam chuyển động một chút.
Cậu ho nhẹ một tiếng, di dời tầm mắt: “Câu này không thể áp dụng trực tiếp vào công thức ban đầu được. Đợi đã, cậu bỏ tay ra chút, tớ sẽ viết cho cậu xem.”
Tuần Mặc “Ồ” một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn thu tay về.
Trình Đồ Nam hít sâu một hơi, ngón cái bật mở bút, trực tiếp viết hai công thức biến đổi lên ô trống bên cạnh câu hỏi, giải thích xong các bước, cậu dừng lại nhìn cô: “Cậu hiểu chưa?”
Cô gái nhỏ đang chống cằm lúc này nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ như vẫn chưa hiểu ra.
Cô rối rắm một lúc lâu, có vẻ cân nhắc xem mình nên lấy lại xem sau hay hỏi lại lần nữa.
Trình Đồ Nam không đợi cô nói, cậu dứt khoát lại tỉ mỉ tháo gỡ nguyên lý của công thức biến đổi này giải thích lại cho cô, cho đến khi Tuần Mặc hiểu ra nó thì mới chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
Công bằng mà nói, kỹ năng giảng bài của Trình Đồ Nam không tốt cho lắm. Nhiều phương pháp là do cậu tự tìm ra, không chính quy lắm nhưng lại tốt hơn trong những ý tưởng đổi mới và có thể mở ra không gian suy nghĩ của mọi người.
Sau khi làm xong toàn bộ tờ bài tập, Tuần Mặc cảm thấy ý tưởng giải bài tập rộng gấp đôi lần trước, đồng thời cũng học được một vài mẹo nhỏ trong Vật lý.
Cô vô cùng vui vẻ, mặt mày cong lên: “Cảm ơn cậu nha.”
Cô cất tờ bài tập đi, vô cùng lễ phép nói: “Các môn khác cậu có cần hỏi tớ thêm điều gì không?”
Trình Đồ Nam cảm thấy mỹ mãn xoay bút: “Không cần đâu.”
Xuất phát từ lễ phép, cậu cũng hỏi thêm một câu, “Cậu còn điều gì cần hỏi sao?”
Tuần Mặc nghe vậy lập tức từ trên bàn lấy ra một xấp dày đặc tập mô phỏng vật lý, hai mắt sáng ngời nhìn cậu: “Có!”
Trình Đồ Nam: “…”
Cậu không nên lắm miệng hỏi câu này.
Khi Bạch Cố tới lớp học, nhìn thấy cảnh tượng Trình Đồ Nam và Tuần Mặc tương thân tương ái học tập vật lý.
Bạch Cố: “…”
Núi có thể sụp đổ!
Vũ trụ bị hủy diệt!
Trái Đất sắp bắt đầu lưu lạc!
Đại ca trường học, lại bắt đầu học tập!!!
Bạch Cố nhìn vẻ mặt chuyên chú của Tuần Mặc, thở một hơi thật dài.
Đứa nhỏ này xem như quản không được nữa rồi!!!
Chỉ mong cô về sau đừng trở thành người thừa kế tiếp theo của giới hắc đạo trong tương lai.
**
Kỳ thi giữa kỳ được chia phòng dựa theo thành tích.
Học kỳ trước Tuần Mặc đứng thứ ba trong lớp và đứng thứ sáu trong khối nên việc ngồi phòng kiểm tra đầu tiên như một lẽ tất nhiên.
Cột đầu tiên và hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ, rất thích hợp cho vị trí thi dưỡng sinh.
Các môn khác của Tuần Mặc đều không tồi, chỉ có môn tiếng Anh và Vật lý là hơi kém hơn một chút, nhưng phương thức kiểm tra theo thứ tự ngẫu nhiên của quỷ dữ ở trường Trung học cơ sở số 1 đã khiến cô phải đối mặt với trải nghiệm khó khăn khi làm bài kiểm tra vật lý môn đầu tiên vào buổi sáng.
Nếu lần thi này không đạt, e rằng tất cả những môn học tiếp theo của cô sẽ bị xáo trộn.
Tuần Mặc cúi đầu, vừa định tranh thủ xem lại công thức vật lý một hồi thì bỗng nhiên có người gõ cửa kính bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Là Trình Đồ Nam.
Trình Đồ Nam ở phòng thi thứ mười tám, ngăn cách bởi hai tòa nhà dạy học, còn phải đi bộ lên ba tầng mới có thể thấy cô.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu kỳ thi, cậu tới đây làm gì vậy?
Tuy là không hiểu chuyện gì, Tuần Mặc vẫn lập tức đứng dậy, mở khóa cửa kính, lén lút liếc nhìn thoáng qua những người trong lớp.
Phòng thi đầu tiên về cơ bản là do họ tự quản, không ai quan tâm ai đi qua ở dãy cửa sổ, họ còn đang bận ôn tập thêm hai câu hỏi cuối cùng.
Tuần Mặc nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới mở cửa sổ nhỏ.
Cô chớp chớp mắt, giọng nói rất nhẹ: “Cậu tới đây xem Giang Tử Y à? Cậu ấy ngồi ở phía trước, ghế thứ hai.”
“Không phải.” Trình Đồ Nam dựa cửa sổ, hơi hơi rũ mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi câu lên, “Là đặc biệt tới gặp cậu.”
“Sắp thi môn vật lý rồi, cảm giác thế nào?”
Tuần Mặc ghé vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu thành khẩn nói: “Cảm ơn sự phụ đạo ân cần của thầy Trình không màng ngày đêm, em nhất định sẽ làm bài thi thật tốt.”
Trình Đồ Nam mỉm cười: “Ừm, đầu không còn đau chứ?”
Tuần Mặc lắc đầu: “Không đau nữa.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau khi nói xong Trình Đồ Nam ngừng lại hai giây, tựa như có chút ngượng ngùng, nửa ngày sau mới rút tay ra khỏi túi, treo giữa không trung, hơi nâng lên trước mặt Tuần Mặc.
Tuần Mặc nhìn chằm chằm bàn tay kia trong hai giây, cũng không hiểu đại ca có ý tứ gì.
Đây là muốn bắt tay với cô sao?
Đây có phải cách cổ vũ hay động viên mới trước các kỳ thi không?
Thấy Tuần Mặc không đáp ứng, Trình Đồ Nam dứt khoát mở miệng nói trước: “Trước đây tớ nghe người ta nói, có phải các cậu thường có quy củ gì đó không?”
“Trước khi thi, có phải nên gặp người học giỏi, lấy được chút vía học bá không?”
Không biết từ đâu truyền ra điều mê tín như vậy.
Bởi vì lý do này, trước khi thi Bạch Cố gần như chạm vào cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mới lưu luyến không rời mà miễn cưỡng rời đi đến phòng thi cuối cùng.
Bản thân Tuần Mặc cũng không tin, nhưng đại ca nhà người ta đã chìa tay trước mặt cô, nếu cô không chạm vào một chút thì chính là trực tiếp tát vào mặt cậu.
Tuần Mặc tạm chưa có can đảm này.
Tuần Mặc ngoan ngoãn vươn tay, vừa định bắt tay với đại ca, Trình Đồ Nam đã rụt tay lại.
Đây không phải là đang đùa cô đấy chứ!
Tuần Mặc đang định ngẩng đầu nói gì đó thì thấy tay của Trình Đồ Nam đưa lên, cuối cùng dừng ở bên tai cô.
Ngón tay cái của cậu một đường dọc theo vành tai trượt xuống dưới, ở vành tai của Tuần Mặc dừng lại hai giây, rất nhẹ mà nhéo một chút, lúc này mới thu tay lại.
Giọng nói của Trình Đồ Nam vẫn thản nhiên như cũ: “Vậy có lẽ được rồi, cố gắng thi nhé.”
Tuần Mặc: “…”
Quả nhiên không hổ là người nghiện lỗ tai.
Niết xong lỗ tai cảm thấy mỹ mãn, Trình Đồ Nam nói: “Vậy tớ đi đây.”
“Từ từ.”
Tuần Mặc chủ động đứng lên, duỗi tay giữ chặt tay áo Trình Đồ Nam, hít sâu một ngụm, rất khẩn trương mà chỉ dám chọc chọc mu bàn tay cậu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Vậy thì cậu cũng phải cố lên nhé!”
Mạch não của Tuần Mặc vô cùng đơn giản.
Đại ca người ta chạy một vòng lớn tới để cầu may cho cô trong kỳ thi, mặc kệ có phải mê tín hay không, tất cả đều là thành ý của đại ca.
Tất nhiên, cô cũng nên trả lại cho cậu một cái gì đó, như vậy mới công bằng.
Nhưng đặt ở Trình Đồ Nam này thì không có chuyện như vậy.
Mí mắt cậu nhảy lên, tầm mắt di chuyển từ vành tai trắng trẻo mềm mại của Tuần Mặc đến những ngón tay trắng nõn thon gọn và đẹp đẽ của cô.
Muốn nhéo một cái quá.
Đậy gọi là gì nhỉ?
Di dời du͙© vọиɠ à?
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Đồ Nam không phải người cuồng lỗ tai.
Bản chất chỉ là cuồng Tuần Mặc.
Tôi cảm thấy em gái Bạch Cố lo lắng thừa rồi.
Đương nhiên Tuần Mặc sẽ không làm người thừa kế hắc đạo rồi.
Nhưng mà vị trí phu nhân của người thừa kế thì có khi đấy.