Editor: Peachh
Beta: Khang Vy
Trong lòng Tuần Mặc thật sự vô cùng sợ hãi.
Cô rất sợ mình sẽ nghe thấy câu hỏi lạnh lùng không chút độ ấm nào của Trình Đồ Nam trong một giây tiếp theo.
—— “Sao bánh kem lại ở chỗ cậu?”
—— “Cậu không đưa cho cô ấy sao?”
—— “Cậu lén giấu trộm nó ư?”
Cô không muốn nghe những lời như vậy một chút nào.
Cô rất sợ hãi.
Mặc dù cô biết Trình Đồ Nam sẽ không làm gì cô, bởi vì có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên cô chạm vào vảy ngược của cậu, cậu vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.
Nhưng cô vẫn sợ muốn chết.
Cô sợ hãi từ tận đáy lòng.
Cô sợ rằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ nảy sinh hiềm khích và rạn nứt.
Ngón tay Tuần Mặc bấu chặt lấy góc bàn.
Nói gì đó đi.
Mau nói điều gì đó, giải thích với Trình Đồ Nam rằng cô không cố ý ăn bánh mà cậu cố ý chuẩn bị cho Giang Tử Y, cũng không cố ý đạp hư tâm ý của cậu đối với Giang Tử Y.
Mau đi cứu vãn chút gì đó đi.
Ở một khắc kia thời gian cứ như thong thả chậm rãi trôi qua.
Tuần Mặc há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy môi khô khốc dị thường, cả cổ họng cũng trở nên co rút, không thể phát âm được một âm tiết nào.
A.
Xong rồi.
Cô cụp mi xuống, trong lòng đã sẵn sàng để Trình Đồ Nam nổi giận mình.
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến nỗi cảm thấy dường như thời gian thay đổi khi mọi thứ trong thăng trầm của cuộc sống được hồi sinh, Trình Đồ Nam mới chuyển động.
Cậu không chút biểu cảm mà đi vòng qua bãi bánh rơi thành trên mặt đất, tiện tay đặt túi nilon lên bàn: “Tớ mang bánh mỳ về cho cậu đó, ăn đi.”
“Tớ sẽ dọn dẹp mặt đất.”
Tuần Mặc không dám tin nghiêng đầu nhìn cậu, lại chỉ có thể trông thấy bóng dáng cậu đi lấy cây lau sàn.
Cô khịt mũi, từ từ mở túi nilon ra và lấy từng thứ ra từng thứ một ra bên ngoài.
Một bánh mì nhân đậu, một bánh mì mật ong, một bánh mì Hokkaido, một bánh mì dứa.
…Đại ca không rõ sở thích của cô nên dứt khoát mua hết bánh ngọt trong tiệm sao?
Tuần Mặc lại trút đồ trong túi ra, còn có một gói mì giòn, một gói bánh quy sandwich và hai hộp sữa đậu nành.
Cuối cùng còn có một gói kẹo nhỏ.
Tuần Mặc trút bỏ hết đống thức ăn trên bàn, ngơ ngác nhìn đồ ăn đầy bàn.
Lúc Trình Đồ Nam rời đi, nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Bạch Cố, nhất định đã phát hiện ra cô đang nói dối.
Tuần Mặc nhìn chằm chằm những đồ ăn đó, cảm thấy hốc mắt càng trở nên chua xót hơn vừa rồi.
Có thể là gần đây có quá nhiều chuyện chồng chất, sự quan tâm dịu dàng với cương vị một người bạn cùng bàn, người giúp đỡ, hoặc chỉ như một người bạn bình thường này càng khiến cô cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao.
Tuần Mặc chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.
Dường như trong lòng cô có một nơi nhỏ bé, nơi chôn giấu những cảm xúc tiêu cực, bỗng nhiên toát ra một luồng khí nóng mờ mịt, cuộn lấy trái tim cô, cố gắng tìm một nơi để giải tỏa nó, cuối cùng, dưới lời nói của Trình Đồ Nam, rốt cuộc nó đã biến thành một giọt nước mắt tràn ra.
Trình Đồ Nam dường như là người duy nhất mà cô có thể thản nhiên giải tỏa cảm xúc trước mặt cậu.
Trình Đồ Nam trở lại sau khi lau sàn xong, rửa tay sạch sẽ, ngồi vào chỗ của mình, nhìn bốn ổ bánh mì hoàn chỉnh, tùy tiện lấy một cái, đưa cho cô: “Mau ăn đi không lát nữa sẽ có người trở lại đấy. “
Tuần Mặc không trả lời, Trình Đồ Nam nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cô, liếc một cái đã thấy khóe mắt ướŧ áŧ.
Yết hầu cậu chuyển động, theo bản năng hỏi, “Sao cậu lại khóc rồi?”
Không một lời chỉ trích nào, không một lời nghi ngờ nào, thậm chí không có một câu hỏi vì tò mò nào cả.
Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra, điều đó còn không quan trọng bằng chiếc bánh mì trong tay cậu.
Chóp mũi Tuần Mặc đỏ bừng, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Cậu không hỏi tớ vì cái gì sao?”
Trình Đồ Nam: “Vì sao cái gì?”
Tuần Mặc: “Vì sao bánh kem lại ở chỗ tớ?”
Trình Đồ Nam ngẩn người hai giây, sau đó nói: “Bởi vì tớ biết mà.”
Giọng điệu của cậu không buồn cũng không vui, nghe không ra một chút cảm xúc nào, “Giang Tử Y, cô ấy không muốn, phải không?”
Tuần Mặc do dự gật đầu, lại vội vàng bổ sung nói: “Cũng không phải cậu ấy cố ý! Chỉ là hôm nay cậu ấy đã ăn sáng rồi nên mới nhường lại cho tớ, cậu không cần nghĩ nhiều, cậu ấy ngày thường vẫn rất thích ăn bánh kem…”
Cô không biết mình đang nói vì Giang Tử Y hay chỉ đơn giản là không muốn Trình Đồ Nam buồn, lời nói lộn xộn và logic khó hiểu, cô chỉ muốn cứu vãn lại chút gì đó.
Trình Đồ Nam nhìn cô, bỗng nhiên bật cười: “Cho nên cậu khóc cái gì, không liên quan tới cậu mà.”
Là do Giang Tử Y không cần, cũng không phải lỗi của cô.
Khi cậu vừa bước vào cửa, cô biểu hiện giống như một con chuột nhỏ ăn vụng bánh kem, thất thố hoảng sợ, hoảng sợ bất an, không biết còn tưởng rằng cô đang làm điều gì sai trái kinh khủng.
Trình Đồ Nam cảm thấy bây giờ cái gì Giang Tử Y hay không phải Giang Tử Y cũng không quan trọng, việc cấp bách nhất chính là để Tuần Mặc ăn trưa nhanh lên.
Tay phải cậu đặt trên lưng ghế, hơi khom người, hạ thấp giọng mềm mại nói, giống khẩu khí dỗ dành cô nói chuyện; “Được được, không khóc nữa, chúng ta ăn trưa, nhé?”
Được đại ca rộng lượng đặc xá, lúc này Tuần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt, cầm lấy bánh mì cậu mở ra, cắn một miếng rồi ngước đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trình Đồ Nam hồi lâu.
Sau khi xác định đại ca không có ý tức giận, cô vừa nhai bánh mì, vừa thận trọng hỏi: “Vậy cậu không nghi ngờ tớ chứ?”
Trình Đồ Nam vừa cắm ống hút hộp sữa cho cô, vừa thuận miệng hỏi: “Tớ nghi ngờ cậu làm gì?”
Tuần Mặc cắn bánh mì, mồm miệng có chút không rõ, “Chính là, chính là nghi ngờ tớ ghen ghét Giang Tử Y có bánh kem ăn đó… Cố tình giấu cô ấy bánh kem gì đó ấy.”
Trình Đồ Nam chợt bật cười: “Tớ cũng đâu phải tên ngốc.”
Mỗi ngày cậu đều mang bữa sáng cho Tuần Mặc, hơn nữa hoàn toàn là do cô lựa chọn khẩu vị, cho nên không cần thiết phải ghen tị với bánh ngọt không thay đổi vị kia của Giang Tử Y.
Cậu khẽ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm hai má phồng lên của Tuần Mặc đang nghiêm túc ăn trong hai giây, đột nhiên hỏi: “Bánh kem đó ăn ngon không?”
Tuần Mặc nuốt miếng bánh mỳ trong miệng, nhớ tới chiếc bánh đã hy sinh anh dũng vẫn có chút tiếc nuối, thoáng thở dài: “Tớ còn chưa kịp ăn nữa.”
Chỉ mới nếm một miếng kem.
Lúc vừa nhìn thấy Trình Đồ Nam thì trực tiếp nuốt xuống, hoàn toàn không biết có vị gì.
Trình Đồ Nam mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Quên đi, không sao đâu, không quan trọng.”
Tuần Mặc cầm hộp sữa đã được Trình Đồ Nam cắm ống hút cho, thấy cậu lại muốn bóc mì gói ra cho mình, vội vàng xua tay, “Không cần đâu! Tớ hoãn trong chốc lát đã!”
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Trình Đồ Nam, mím môi, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Vì sao cậu lại tốt với tớ như vậy…”
Việc nào ra việc đó.
Cô cảm thấy gần đây Trình Đồ Nam quan tâm đến cô hơn cả Giang Tử Y.
Đặc biệt là cậu không hỏi việc lựa chọn khóa học của Giang Tử Y là gì, nhưng cậu lại lo lắng về việc lựa chọn khóa học của cô.
Trình Đồ Nam cụp mắt, có vẻ đang cân nhắc nghiêm túc xem có nên mở gói mì giòn ra hay không.
Cậu trầm mặc hai giây, cô cùng tùy ý cười một tiếng, cậu ngước mắt nhìn cô: “Cậu gọi tớ là anh trai, tớ không thể đối xử tốt với em gái mình một chút sao?”
À, hóa ra là tình anh em vô cùng thuần khiết trong sáng.
Tuần Mặc khá hài lòng với câu trả lời này, dù sao thì lúc gọi điện đêm qua, cô cũng hoảng hốt cảm thấy mình thật sự có một người anh trai đáng tin cậy và có thể dựa vào.
Tâm trạng của cô đã hoàn toàn khôi phục, lúc này cong cong mắt, cầm nửa cái bánh mì hỏi: “Vậy, anh trai, anh không ăn cơm trưa sao?”
Cơ thể Trình Đồ Nam cứng đờ.
Tuần Mặc không để ý đến sự khác thường của cậu, trong đầu chỉ tính toán thời gian cậu đi mua đồ, nhất định đã quá muộn nên cô đặt nửa cái bánh mì chưa ăn xong xuống, tùy tiện cầm lấy một cái bánh mì, xé mở giấy gói rồi đưa cho cậu.
“Tớ ăn cùng cậu được chứ?”
Trình Đồ Nam ngước mắt, nhìn bàn tay đang đưa ra của Tuần Mặc và đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhất thời khó từ chối.
Cậu bất động thanh sắc nhận lấy cái bánh mì, ngón tay hơi chạm vào đầu ngón tay ấm áp của Tuần mặc, lại rất nhanh tách ra.
Cậu cúi đầu cắn một miếng, bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của Tuần Mặc, hơi cong môi nói: “Ngon.”
Nhưng cậu không nói cho Tuần Mặc.
Thật ra cậu không thích vị ngọt của bánh mì chút nào.
**
Ngày hôm sau Tuần Mặc dậy rất sớm.
Bây giờ, cô đã quen việc mỗi ngày đi bộ xuống lầu hơn chục mét rồi đến gốc cây cố định, chờ Trình Đồ Nam đến đây đón cô rồi cùng nhau đi học.
Đôi khi là cô đợi Trình Đồ Nam, đôi khi lại là Trình Đồ Nam chờ cô, dù sao thì cũng chỉ vài phút sau thôi.
Nếu đến khá sớm, Trình Đồ Nam sẽ đưa cô đến một quầy bán đồ ăn sáng cách đó không xa để mua bữa sáng rồi để tự cô chọn.
Mặc dù Tuần Mặc cảm thấy xấu hổ khi được ăn uống miễn phí nhưng Trình Đồ Nam kiên trì cho rằng đó là thù lao dành cho cô, Tuần Mặc không thể lay chuyển được cậu nên đành đồng ý, ngày thường không có việc gì sẽ mang đồ ăn vặt khác cho cậu, xem như đáp lại.
Hôm nay, cô chậm rãi đi ra ngoài với chiếc cặp trên lưng, nghĩ rằng Trình Đồ Nam chắc hẳn chưa đến vào lúc này, vươn vai bước đến cái cây mà họ đã ước định, trước khi hai tay dang rộng ra, cô đã nhìn thấy một người đứng đó với một chiếc xe đạp.
Quá, sớm, rồi!
Tuần Mặc dứt khoát không duỗi eo, lưng đeo cặp sách chạy lạch bạch chạy về phía trước hai bước, đứng trước mặt cậu: “Buổi sáng tốt lành nhé bạn học Trình, cùng nhau đi mua bữa sáng không?”
Khi nói câu này, cô dụi mắt, nhân tiện nuốt một cái ngáp dài, thoạt nhìn có vẻ hơi buồn ngủ.
Trình Đồ Nam không nhịn được đưa tay búng trán cô, ý đồ như muốn đánh thức cô: “Tớ mua rồi, trực tiếp lên xe đi.”
Tuần Mặc cũng không ý kiến: “Được, vậy đi thôi.”
Chờ tới khi đến trường học, Tuần Mặc quen nẻo nhảy xuống xe đạp, tay trái vô cùng tự nhiên nhận lấy hộp bánh kem, tay phải vươn tới, chờ một phần cho cô.
Cô duỗi tay nửa ngày trời, lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tuần Mặc mờ mịt chớp mắt.
Trình Đồ Nam cũng chớp mắt theo cô.
Hai người đứng một chỗ chớp mắt với nhau nửa ngày, cho đến khi Tuần Mặc cảm thấy mình bị chơi, Trình Đồ Nam mới đột nhiên bật cười.
Cậu nhướn mày, chỉ hộp bánh kem trong tay Tuần Mặc.
“Bánh kem này là cho cậu.”
“Bồi thường cho cậu ngày hôm qua không ăn miếng nào.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tử Y: Được rồi.
Giang Tử Y đã rời khỏi nhóm chat.
Hai người còn nhớ rõ nhiệm vụ ban đầu không đấy! Xin hỏi hai bảo bối nhỏ khi nào bắt đầu yêu đương đây!