Lương Phù nói xong câu đó nhưng lại không thấy Tô Minh Tây tức giận liền mạnh dạn hỏi : “Cô là người được anh Xuyên cứu ở đập chứa nước đúng không
Tô Minh Tây gật gật đầu, hỏi: “Anh ấy có nói chuyện này với anh sao?”
“Đương nhiên, ngày đó sau khi cứu cô, anh ấy liền bắt đầu bị mất ngủ, còn nói, anh ấy sớm đã biết cô rồi”.
Tô Minh Tây trong lòng biết rõ những việc này.Vệ Bình Xuyên là khi nhỏ ở trong mơ gặp qua cô trong bộ dáng mười tám tuổi. Sau mười năm gặp cô ở đập chứa nước giống y như trong mơ hồi nhỏ, tất nhiên hắn sẽ bị giật mình rồi.
Lúc này Vệ Bình Xuyên bưng hai chén mì sợi đi lên, nhanh chóng đuổi Lương Phù xuống lầu một.
Vệ Bình Xuyên mời Tô Minh Tây ăn mì, thức ăn trong chén gấp đôi thông thường. Tô Minh Tây nếm qua một ngụm, đồ ăn được thêm hương vị không tồi, nhưng mì sợi thì trình độ giống hệt như đời trước, không ngon chút nào.
Vệ Bình Xuyên nhìn như là tùy ý hỏi: “Hương vị thế nào?”
Tô Minh Tây ăn ngay nói thật: “Đồ ăn thêm khá tốt.”
Vệ Bình Xuyên nếm một ngụm mì sợi, mặt đỏ. Hắn ở dưới lầu một làm đồ ăn, vì sợ Lương Phù lắm miệng muốn nhanh chóng đi lên, vì vậy mà mì còn chưa chín kỹ.
Hắn đỏ mặt mà đề nghị: “Để tôi bảo Lương Phù làm hai chén mới”.
“Không cần, ăn như vậy là được rồi”. Làm mì sợi chính là dùng sức cán bột, sau đó nấu ở nhiệt độ cao một hồi mới có thể làm cho sợi mì mềm ra. Hơn nữa mỗi bát lại nhiều thức ăn thêm như vậy, không ăn thì thật lãng phí.
Tô Minh Tây nói chuyện mình vớ Vệ Bình Xuyên cần phải ở lại Nham Thành mấy ngày trong kỳ thi dự khảo, vì vậy muốn thuê một phòng ở ngắn hạn.
“Tôi muốn dự khảo, nên tính toán ở gần trường học thuê một phòng ở, nhưng đang lo lắng chỉ thuê mấ ngày liền không tìm được phòng tốt. Khi tôi thuê được phòng rồi mới lại cùng anh đi xe về Kim Thuỷ”.
Gần trường học, ở ngắn hạn. Vệ Bình Xuyên cân nhắc rồi đứng dậy mở ra cửa sổ, chỉ vào hai gian nhà trệt của quán mì hỏi Tô Minh Tây : “Nhà Lương Phù còn có hai gian để không dưới kia. Cô xem có muốn thuê hay không?”