Vệ Bình Xuyên có thể vào trong bếp, còn có thái độ của Lương Phù, vậy quán mì này không phải là Vệ Bình Xuyên mở chứ?
“Quán mì này là anh mở sao?” Tô Minh Tây hỏi thắc mắc ở trong lòng mình.
“uhm, Tôi cùng Lương Phù mở”
Hắn cư nhiện hiện tại đã bắt đầu mạo hiểm kinh doanh, so với đời trước thì sớm hơn một năm. Tô Minh Tây trước đó còn đang do dự có cần nhắc nhở hắn, để cho hắn sớm mạo hiểm làm ăn hay không. Nhưng nam nhân này căn bản không cần người khác nhắc nhở làm gì, đầu óc hắn rất linh hoạt.
Tô Minh Tây còn đang suy nghĩ liên miên thì Vệ Bình Xuyên lại hỏi lại cô muốn thêm món gì. Tô Minh Tây thu lại suy nghĩ của mình, chọn mì thịt măng chua. Sau đó Vệ Bình Xuyên bảo Lương Phù dẫn cô lên tầng hai.
Lầu hai là khu vực sinh hoạt của chủ quán. Vệ Bình Xuyên khi ở lại Nham Thành thì chính là ở lại chỗ này, trên lầu hai hắn cỏ một phòng ngủ nhỏ.
Lương Phù dẫn thẳng Tô Minh Tây đến phòng ở của Vệ Bình Xuyên. Trong phòng có một giường đơn, một giá sách, một bàn ăn cơm, có hai cái ghế dựa. Chăn gối ở trên giường được thu thập chỉnh tề, phòng được thu dọn rất sạch sẽ.
Lương Phù nói với Tô Minh Tây, phòng này là bố mẹ để lại cho hắn. Lần đó hắn bị Nhị Cẩu Tử dẫn người đến phá phách. Chính là Vệ Bình Xuyên ra tay giúp đỡ. Vệ Bình Xuyên ra tay vài cái liền đem mấy tên côn đồ Nhị Cẩu Tử đem đến chạy mất dạng. Hắn nhìn thấy Vệ Bình Xuyên ra tay vừa nhanh vừa ác làm hắn nhiệt huyết sôi trào, lập tức nhận Vệ Bình Xuyên làm đại ca.
Vệ Bình Xuyên ra tiền, Lương Phù có phòng, hai người liền cùng nhau mở tiệm mì này.
Lương Phù tranh công nói: “Anh Xuyên vẫn là lần đầu tiên xuống bếp làm cho nữ sinh đồ ăn nha”.
Tô Minh Tây hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”
“Anh Xuyên nói, anh ấy chỉ nấu cơm cho mẹ cùng với vợ của anh ấy thôi a”
Tô Minh Tây: “……”
Đời trước Vệ Bình Xuyên sau khi đón Tô Minh Tây ra khỏi tù thì thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho cô ăn, nhưng sau đó mẹ cô ghét bỏ tay nghề của hắn, lúc này hắn mới từ bỏ.