Tô Minh Tây cũng nhìn qua, quan sát kỹ sân phía dưới. Sân được thu dọn rất sạch sẽ, mặt đất được lát đá xanh, còn có một bếp nhỏ đơn độc. Nơi này ngay gần Nhị Trung, chỉ cách có một cái đường cái. Trong viện gồm hai gian nhà trệt, phía sau còn có cửa nhỏ đi ra đường phố, không cần phải từ cửa phía trước quán mì đi vào, rất thuận tiện.
Hơn nữa Vệ Bình Xuyên liền ở tại lầu hai phía trước, nếu có động tĩnh gì cô liền kêu hắn một tiếng là hắn có thể nghe thấy, quá là an toàn.
Sau khi xong bát mì, Vệ Bình Xuyên mang Tô Minh Tây ra sân sau nhìn phòng ở. Hiện tại trong phòng đang trống không, không có đồ đạc gì. Tô Minh Tây yêu cầu với cuộc sống hiện tại cũng không cao, đến khi vào ở cô chỉ cần thêm một cái giường cùng một cái bàn để học là được. Tô Minh Tây liền hỏi Lương Phù tiền thuê phòng như thế nào?
Lương Phù không chịu lấy tiền, “Chị dâu ở lại thì còn thu tiền cái gì?”
Vệ Bình Xuyên lập tức không đồng ý : “Cậu chú ý một chút, ảnh hưởng đến cô ấy, cô ấy còn muốn thi vào đại học”.
Lương Phù “hắc hắc” cười, hắn kêu chị dâu mà Tô Minh Tây căn bản không tức giận với hắn. Cuối cùng giá thuê nhà được định xuống là tám đồng một tháng.
Tô Minh Tây hôm nay bán được một trăm cân quả vải dựa theo giá bốn mao hai, bán toàn bộ cho Nhiêu Lệ Hoa, nhiều hơn vài đồng so với mọi ngày. Cô thanh toán trước một tháng tiền nhà, rồi lại cùng Vệ Bình Xuyên xác nhận một chút: “Anh khi ở Nham Thành vẫn ở lại chỗ này chứ?”
Vệ Bình Xuyên tự hỏi vài giây, sau đó quyết định, “tôi không ở lại đây được.”
Nếu Vệ Bình Xuyên không ở lại đây, Tô Minh Tây có chút sợ hãi. Cô nghĩ chắc hắn lo ảnh hưởng đến cô nên mới không ở lại nơi nay đi?
Vì vậy mà Tô Minh Tây cố ý nói: “Nếu như anh không ở lại đây thì tôi đi ra ở nhà khách”.
Vệ Bình Xuyên không thể tưởng tượng được nhìn vào Tô Minh Tây. Hắn mấy ngày nay đều ở tại lầu hai của quán mì, tính toán đem nhà trệt phía sau quán thuê cho Tô Minh Tây, lo lắng gây ra rắc rối, sợ cô bị ảnh hưởng mới nói không ở lại nơi này.
Thế nhưng cô ấy lại không ngại mấy thứ đấy.
Vệ Bình Xuyên sờ sờ mặt, vô tội nói: “Nếu như cô không để ý, vậy tôi tiếp tục ở lại nơi này”.
……