Thư Đại Hanh sau khi xuyên sách liền muốn đến Tô gia nhặt của hời, nhưng đời này Tô Minh Tây trọng sinh, chân tướng ôm sai đứa nhỏ kia cô đã hoàn toàn biết rõ. Tô Minh Tây cô muốn nhìn xem, Thư Đại Hanh đời này có nhặt được của hời hay không.
Vì không muốn trở lên quá thay đổi cũng như ổn định lại Nhiêu Lệ Hoa nên Tô Minh Tây quyết định vẫn đi làm cơm trưa như mọi khi. Nhiêu Lệ Hoa sau khi nhìn thấy đồ ăn lại phi thường bất mãn “ Cô như thế nào lại đem toàn bộ hai cân thịt heo ra làm. Bây giờ em gái không có ở nhà, giữa trưa xào hai món chay là được rồi”.
Tô Minh Tây vẫn coi như bình thường mà đáp lời : “Em họ ngày đầu tiên tới nhà, cũng nên để em ấy ăn được một chút đồ mặn”.
Thư Đại Hanh liền nói ngọt, “Cảm ơn chị họ.”
Tô Minh Tây bất động thanh sắc không nói gì. Thời điểm ăn cơm cô liền nhanh tay kẹp thịt ăn đến hơn phân nửa. Đây chính là bữa cơm cuối cùng cô ăn ở Tô gia, vì vậy mà cô muốn ăn nhiều thêm một chút.
Sau khi ăn trưa xong, Tô Minh Tây liền đi vào trong phòng ngủ của mình. Cô đem toàn bộ quần áo của bản thân cho vào trong túi đựng, dọn đến sạch sẽ không còn một vật gì. Tiền của Tô gia đều khoá kỹ, cô không có cơ hội lấy được , trong lòng có điểm đáng tiếc.
Cô xách theo túi quần áo đi ra nói với Nhiêu Lệ Hoa : “ Con bây giờ trở về trường học”
Nhiêu Lệ Hoa có vẻ không vui lên tiếng “ Ngày mai cô hẵng đi, hiện tại đem ché bát rửa sạch sẽ hết đi”
“Mẹ bảo em họ giúp đi, con muốn trở về trường học trả phép”
“Dù sao cô cũng là học năm thứ nhất, có gì phải gấp”
Tô Minh Tây không muốn nói lý với bà ta, cứ như vậy mà bước ra khỏi cửa. Nhưng hiện tại cô không có tiền làm lộ phí về quê. Cô liền nhanh chân chạy đến đại đội vận chuyển tìm chủ nhiệm Cao, cô muốn kết toán tiền lương làm thay ca cho Nhiêu Lệ Hoa một tháng qua.
Chủ nhiệm Cao là hàng xóm của Tô Minh Tây. Bà vừa đúng lại giữ chức cao hơn Nhiêu Lệ Hoa. Hàng ngày bà đều không quen nhìn Nhiêu Lệ Hoa chỉ thương con út mà không đau con lớn, vì vậy mà đối xử với Tô Minh Tây vẫn luôn không tồi.