Chờ đến khi ra khỏi tù, Vệ Bình Xuyên mới nói cho cô hiểu. Tất nhiên là con trai, con gái của tài xế đều làm việc trong công ty vận tải, công ty này hiện giờ chính là do Tô Đại Hanh làm lãnh đạo. Còn Nhiêu Lệ Hoa thì sao? Bà ta từ một tổ trưởng bên đội vận chuyển liền lên chức, chức gì sao, đó chính là phó cục trưởng quản lý vận chuyển và chuyển lên thành phố.
Mà ban đầu Tô gia làm mai với con trai của cục trưởng chính là làm mai cho Tô Đại Hanh con gái ruột thịt. Toàn bộ Nam Thành, không có một ai dám nói về vụ án chiếm đoạt tài sản của đội vận chuyển Vận Thâu năm đó.
Thẳng đến khi Vệ Bình Xuyên trở thành nhà giàu số một Nham Thành, tìm mọi cách đưa Tô Đại Hanh vào ngục, thì lúc này vụ án Trạng nguyên của đại học Nham Thành bị thiên kim Tô Đại Hanh mới bị vạch ra ngoài ánh sáng.
Tô Minh Tây vừa về đến nhà, đang chìm đắm trong những suy nghĩ về mọi việc thì tiếng của Nhiêu Lệ Hoa gọi cô quay lại hiện thực:
“Minh Tây, đứng ở cửa nghe cái gì vậy, còn không nhanh đi vào nấu cơm”.
Nhiêu Lệ Hoa nhìn Tô Minh Tây đang đứng im ở cửa, nhịn không được mà cất lên tiếng oán giận.
“Nếu không phải tôi bị gãy xương thì cũng không cần cô phải đi thay ca làm gì. Em họ cô vừa tới, ngày mai để con bé đi làm thay cô đi. Còn cô trở về đi học đi thôi”
Dựa vào những gì đời trước khi trở thành một a phiêu đã quan sát được, Tô Minh Tây liền nhìn thấy rõ tất cả các khác thường. Hiện tại Thư Đại Hanh chính là người xuyên sách tới đây. Nếu tính toán chi li ra thì cô ta không được tính là con gái của Nhiêu Lệ Hoa.
Thư Đại Hanh giống như một người bàng quang với mọi thứ, cứ như vậy mà nhặt được của hời. Mọi thứ cô ta đều đã nghiên cứu kỹ lưỡng, ngay từ đầu đã là kẻ thắng đứng ở một phía. Chỉ cần đúng thời điểm kẻ khác gặp xui xẻo là cô ta có thể nhảy ra thoát thân.
Vệ Bình Xuyên trả thù nhiều người như vậy nhưng chỉ có riêng Thư Đại Hanh là mãi đến cuối cùng mới có thể khó khắn tóm được.
Tô Minh Tây không thích Thư Đại Hanh.