Không Cần Hoàn Hảo

Chương 47: Quá khứ 2

Chương 47: Quá khứ 2

Kể từ sau trận ẩu đả bầm dập ngày hôm đó, Cao Bách Dương thường xuyên đánh nhau, hắn sẽ đánh người ở trong trường học, lưu manh bên ngoài trường học, và với đám người Đặng Quách Hào trong cô nhi viện. Bất kỳ người nào cố ý đến gây sự, hắn đều như chó điên không màng tất cả mà xông tới. Mặc dù lần nào hắn cũng thua, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Khoảng thời gian đó, trên người hắn không lúc nào được lành lặn, nguyên vẹn cả.

Nhưng không phải chỉ có mình hắn ăn đau, số lần đánh nhau tăng lên, đối phương ăn đau cũng nhiều hơn. Có một lần hắn đánh với Đặng Quách Hào, dù phe đối phương đông hơn nhưng Đặng Quách Hào cũng bị hắn cho ăn một đấm đến xịt máu mũi.

Mỗi lần Cao Bách Dương ra tay hắn đều dùng hết sức mình, dù đối phương có mạnh hơn hắn, có cao lớn hơn hắn thì hắn cũng không chạy. Giống như không cần mạng nữa vậy, bao nhiêu tức giận, bao nhiêu sức lực của hắn đều phát tiết ra hết.

Đặng Quách Hào đỗ máu thì gã cũng không cho hắn dễ chịu, cái tay đánh gã chảy máu bị gã đập đến nứt xương.

Dù cánh tay Cao Bách Dương còn đang bó bột thì gã cũng không tha cho hắn. Ấm nước đang sôi ùng ục, hai tên giữ chặt không cho Cao Bách Dương chạy thoát. Đặng Quách Hào thì cầm lấy bình nước sôi cười nói: “Tao luôn thắc mắc không biết nước sôi có thấm qua lớp bột này không? Hay để tao làm thí nghiệm thử? Cái tay này của mày bó cứng như vậy không biết có bị bỏng nước sôi không ha?”

“Tụi bây thả tao ra! Đmm! Muốn biết thì tự mày đi mà thử!” Cao Bách Dương cố sức vùng vẫy nhưng không thoát khỏi sự kiềm cặp chặt chẽ từ mấy tên thanh thiếu niên lớn hơn hắn.

“Nè nè, đừng động đậy lung tung chứ.” Đặng Quách Hào quan tâm nhắc nhở: “Lỡ mà tao không cẩn thẩn làm nước sôi đỗ chỗ khác thì nguy lắm, đặt biệt là cái mặt này của mày, chậc chậc, vậy thì tiếc lắm á.”

“Hahaha! Anh Hào còn tiếc cho nó nữa hả?”

“Phải tiếc chứ mạy, lỡ nó phân hóa thành Omega mà cái mặt bị hủy thì còn gì nữa?”

“Hahah!”

“Đến lúc đó có phải anh Hào muốn đánh nó lên trên giường luôn không?”

“Mày nghĩ cáo đéo gì vậy? Haha…”

“Đm tụi mày!”

Bị bọn họ không có giới hạn sĩ nhục, Cao Bách Dương giận dữ dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, mặc cho cánh tay truyền đến từng trận đau đớn hắn vung tay cho những kẻ thúi mồm thúi miệng đó một cú đấm thực mạnh vào mặt.

Trong lúc xảy ra va chạm, không biết là ai không cẩn thận hất trúng bình nước sôi, nguồn nước nóng bỏng tay dội lên người một tên đàn em của Đặng Quách Hào.

“Aaaaaa! Nóng quá! Nóng quá!”

Trong tiếng la hét thảm thiết, cánh tay gã ta bị nước sôi làm bỏng rộp những mụn nước, đau đớn khiến gã ta la hét khóc lớn.

Hắn không phải là kẻ bày trò, nước sôi cũng không phải do hắn hất, nhưng đám người Đặng Quách Hào trăm miệng một lời đều nói là do hắn làm, là hắn ác độc hại người. Ấn tượng của mọi người trong cô nhi viện về hắn vốn đã không tốt, hắn không có bạn bè, hắn tính tình bất thường, hắn có tâm lý vặn vẹo.

Một kẻ như hắn có thể làm ra chuyện gì không ai chắc chắn.

Hắn có người nhà là tội phạm gϊếŧ người, hắn có dòng máu của kẻ sát nhân.

Hắn bị tâm thần, hắn là một kẻ điên.

Chuyện của hắn bị lan truyền trong trường học, bạn học xung quanh càng xa lánh, chán ghét hắn hơn. Bọn họ không biết gì cả những thích phán xét hắn nào là côn đồ mang rợn, hành vi tàn bạo, là bùn nhão không trát được tường, chất ô nhiễm xã hội.

Lời bàn tán theo hắn lên lớp mười, những bạn học mới thấy hắn đánh nhau, nghe người khác truyền tai những chuyện xấu hắn làm. Bọn họ cũng sợ hắn tránh hắn âm thầm cô lập hắn, nhưng không sao cả, hắn không cần bạn, không cần ai quan tâm. Bây giờ hắn đã có đủ sức mạnh để đánh thắng bất kỳ kẻ nào gây sự với hắn, hắn đã trở thành học sinh cá biệt khiến các thầy cô trong trường đau đầu, không cách nào dạy dỗ.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, cho đến ngày Cao Bách Dương phân hóa, cơn ác mộng khác lại đến với cuộc đời hắn.

Ngay tại lớp học, mùi máu tanh bất ngờ xuất hiện khiến thành viên trong lớp hoảng sợ, những Alpha, Omega đều rõ ràng cảm nhận được sự tanh tưởi giống như máu tươi, như là người đi lạc vào nơi xảy ra vụ thảm sát kinh hoàng, máu chảy lênh láng dính nhớp lên trên người họ.

Sự khủng bố khiến người ta kinh tởm, buồn nôn, hận không thể thanh tẩy sạch sẽ sự ô uế này.

Tất cả Alpha và Omega xung quanh đều bị hắn ảnh hưởng, trường học lúc đó loạn cả lên, và chuyện hắn có tin tức tố như máu tươi học sinh toàn trường đều biết.

Cao Bách Dương rất hoang mang, hắn cuộn người trong một góc không muốn đối mặt với hiện thực. Vừa mới phân hóa nên hắn không khống chế được tin tức tố phóng ra thu vào, vị máu tươi trên người hắn càng khiến hắn giống một tên sát nhân hơn.

Trong bóng tối vô tận, hắn như đứng trước cánh cửa địa ngục, đã có vô số lần hắn nghĩ đến những lời người ta nói về hắn. Mỗi lần ôm thương tích đầy mình, đôi khi hắn thực sự nghĩ những gì người ta nói cũng không sai, hắn hình như chính là một kẻ khát máu tiềm ẩn. Hắn là con ác quỷ bằng cách nào đó đã thoát ra khỏi địa ngục, hắn tội nghiệt đầy người cho nên ông trời không thương xót cho hắn, mà còn đang trừng phạt hắn.

“Tao nói đâu có sai, mày chính là một tên tội phạm gϊếŧ người đang lẩn trốn, mày chính là thứ dơ dấy bẩn thỉu dính đầy mùi máu tanh tưởi.” Đặng Quách Hào dẫm lên người Cao Bách Dương, tươi cười mà thốt ra những lời nhục nhã hắn.

“Mày chỉ là một con chó hoang mặc người đánh đập mà thôi, trước đây mày bẩn thỉu giờ thì càng khiến người ta kinh tởm đòi đánh đòi đuổi mà thôi!”

“Mày câm miệng! Ngậm cái miệng thúi của mày lại!”

Cao Bách Dương nắm chân gã, kéo gã ngã ngửa ra sau, hai tên bệnh hoạn lại bắt đầu đánh nhau. Trước đây Đặng Quách Hòa lấy đông hϊếp yếu nên Cao Bách Dương mới chịu thiệt nhiều lần. Lúc này một chội một, hắn lập tức chiếm được ưu thế. Đánh không nổi gã lại phóng tin tức tố công kích. Hắn thì lại ghét tin tức tố của mình, hắn không muốn thừa nhận nên chấp nhận bị gã áp chế, chịu một trận đòn từ gã.

Bởi vì lần phân hóa này mà hắn tự nghỉ học một thời gian. Đến khi trở lại trường học, chào đón hắn là từng cặp mắt ghê tởm, biểu cảm miệt thị.

“Bách Dương, đi học lại rồi hả? Phân hóa thành Alpha gớm nhỉ?”

“Sao tao ngửi thấy trên người mày có mùi máu vậy ta?”

“Ghê chết đi được, sao tao phải học cùng lớp với một kẻ đầy múi máu chứ.”

“Tránh xa tao ra, mày không tự thấy kinh tởm sao?”

Luôn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, buông lời khó nghe về tin tức tố của hắn. Hắn không muốn như vậy, tại sao chứ? Tại sao lại là hắn? Hắn đã làm gì sai để phải nhận sự trừng phạt này? Cao Bách Dương luôn tự hỏi mình, hắn tự làm một cái lòng giam nhốt chính mình bên trong.

Cao Bách Dương gắng gượng thêm một tháng để kết thúc lớp 10, sau đó thì hắn tạm nghỉ học. Hắn cũng xin chuyển ra khỏi cô nhi viện sớm hơn, bình thường người đã thành niên (đủ 18 tuổi) mới rời khỏi cô nhi viện. Viện trưởng không giữ hắn lại, hỗ trợ cho hắn một ít tiền rồi làm thủ tục cho hắn đi.

Mười lăm tuổi, hắn bắt đầu tự gánh vác cuộc đời của mình khi chỉ mười lăm tuổi, hắn không có người, không có chỗ ăn chỗ ở, chỉ có một mình hắn cô độc bước đi trong thành phố phồn hoa này.

Nửa năm lăn lộn bên ngoài, cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi dừng chân và một công việc giúp hắn kiên trì cuộc sống khó khăn này.

Quá khứ của hắn, mỗi ngày trôi qua đều không có niềm vui nào. Mỗi lần nhớ lại, thứ hắn có thể nhớ đến đều là những ác ý thế giới này dành cho hắn.

Đó là hung khí vô hình được tạo thành từ những lời nói tra tấn linh hồn hắn.

Đó là những cơn đau nhức dài đằng đẵng sau những trận đòn ăn sâu vào da thịt hắn.

Trên người đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, mà hắn chỉ có thể tự mình liếʍ láp để nó không chảy máu, tự mình vượt qua bóng tối miên mang.

Cao Bách Dương không cảm nhận được cái gì gọi là tuổi thơ ngây ngô, quá trình trưởng thành trong niềm vui tiếng cười của bạn bè, yêu thương của người thân gia đình.

Hắn không có bất cứ thứ gì cả.

Hắn không có.

Cao Bách Dương hoảng hốt, hắn không biết bản thân dựa vào cái gì để kiên trì đến hôm nay. Từ khi hắn có ký ức, hơn mười năm hắn sống trong những lời lẽ chói tai, bị bắt nạt, bạo lực từ người khác. Tâm lý hắn có vấn đề, hắn không bình thường, hắn biết. Hắn biết tất cả. Nhưng hắn vẫn chịu đựng tất cả mà sống tiếp. Bọn họ đều cho rằng hắn không đáng được sống, hắn nên chết càng sớm càng tốt mới phải, hắn chỉ làm thế giới này ô uế mà thôi.

Bọn họ muốn hắn chết, nên hắn càng phải sống, hắn không cho bọn họ được toại nguyện.

May quá, may mà hắn còn sống. Hắn lảo đảo trong vực sâu bóng tối để đi đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy ánh sáng.

Từng tia sáng một lấp đầy linh hồn u ám điên loạn của hắn.

Thiếu niên xinh đẹp kiêu ngạo từ từ mở ra cánh cửa l*иg sắt, tiến vào thế giới của con dã thú đang thu móng vuốt nằm êm đềm bên trong đang nhìn cậu chằm chằm. Dù sau đó cậu có phát hiện những vết thương giăng kín trên người dã thú hay bộ móng vuốt sắt nhọn có thể xé xác bất kỳ người nào đến gần thì cậu cũng không sợ hãi. Cậu cẩn thận xoa dịu vết thương đã kết vẩy ấy, ôm lấy dã thú bằng vòng tay ấm áp của mình để dã thú không còn chống cự với thế giới này.

Cao Bách Dương nghĩ, nếu toàn bộ những đau khổ hắn phải chịu trong quá khứ là cái giá phải trả để hắn gặp được người này, hắn chấp nhận. Gặp được cậu, hắn còn cảm thấy mình có lời nữa.

Nguyễn Lam Ân… cậu là thiên thần, là ánh sáng cứu rỗi hắn.

>>>>>

Lời tác giả: A Dương à, mẹ xin lỗi.