Chương 48: Thiên thần cũng sẽ có lúc nổi giận
Trong căn phòng thiếu sáng, Nguyễn Lam Ân chậm rãi đọc nội dung trong tài liệu, đôi mày của cậu không ngừng nhíu chặt.
“Tụi bây muốn gì? Tụi bây bắt nhốt hành hung tao chính là phạm tội!” Đặng Quách Hào vừa nói vừa thở phì phò.
“Ha” Nguyễn Lam Ân hung hăng vò nát giấy tờ trên tay, khẽ cười lên một tiếng không nhanh không chậm đáp: “Phạm tội? Mày có tư cách nói sao? Cố ý gây thương tích, đe dọa tống tiền, không phải mày làm hửm?”
“Mày…”
Nguyễn Lam Ân đứng lên, Cao Bách Dương hoảng loạn nắm lấy tay cậu. Hắn nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của cậu.
Hắn không biết làm sao, cổ họng hắn lúc này nghẹn ứ không thể phát ra âm thanh nào. Đôi tay hắn đang run, trái tim của hắn cũng bị một bàn tay vô hình siết đến hít thở không thông. Hắn không khống chế được cơ thể mà nắm chặt lấy tay cậu. Nguyễn Lam Ân cảm nhận được sự run rẩy của hắn đang lan truyền qua cậu từ bàn tay to lớn, đầy chai sần ấy.
Bây giờ cậu cũng đã biết hắn sợ hãi điều gì, hắn lo lắng cái gì, tại sao lần đầu gặp hắn lại như vậy.
Nguyễn Lam Ân đối diện với đôi mắt nâu đen sâu thẩm của hắn, bàn tay không bị nắm giơ lên chạm vào gò má rồi vuốt ve đuôi mắt của hắn. Cậu không nói bất cứ lời nào mà gỡ từng ngón tay của hắn ra, thoát khỏi bàn tay hắn. Cao Bách Dương lặng người, hắn không muốn buông tay, muốn giữ cậu lại nhưng Nguyễn Lam Ân đều tránh khỏi.
Cậu nhanh nhẹn bước tới trước mặt Đặng Quách Hào, trong lúc gã chưa kịp phản ứng bị cậu xách lên và nhận lấy một đấm vừa nhanh vừa ngoan độc của cậu. Cậu từng học qua kỹ năng đánh nhau cho nên biết rõ vị trí nào có thể gây ra thương tích đến mức độ nào.
Gã nặng nề ngã xuống, trong miệng tràn ngập vị tanh, nhổ ra một ngụm máu tươi và cả cái răng bị đánh gãy.
“Đcmm! Tao…hự!”
Không để gã có thời gian chửi rủa, Nguyễn Lam Ân lại nắm lấy cổ áo gã lôi lên, nện liên tiếp mấy quyền vào vùng bụng của gã. Ruột gan Đặng Quách Hào như bị đập dập, cơn đau cuồn cuộn khiến gã nôn khan liên tục. Gã muốn bò dậy nhưng đã nhận tiếp một đạp mà ngã sấp mặt, cằm đập mạnh xuống sàn đau đến kêu gào thảm thiết.
Nguyễn Lam Ân còn muốn tiếp tục, cậu muốn trả lại hết những gì mà gã đã làm với Cao Bách Dương. Tất cả!
Nhưng tiếng kêu gào của Đặng Quách Hào đã đánh thức Cao Bách Dương trong cơn ác mộng. Hắn giật mình vọt đến bên cạnh giữ lấy cậu, không để cho cậu tiếp tục đánh người.
“Buông tôi ra!” Nguyễn Lam Ân vùng vẫy.
“Đủ rồi, Lam Ân. Gã không xứng, em không cần phải phí sức với gã.” Cao Bách Dương kéo cậu vào lòng, hai tay ôm cậu thật chặt.
Nguyễn Lam Ân nhắm mắt, hít thở sâu, cậu im lặng tìm lại sự bình tĩnh và lý trí của mình. Cậu thừa biết Cao Bách Dương có nhiều bí mật, đằng sau vẻ ngoài lạnh nhạt xa cách với người khác là một Cao Bách Dương có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Nhưng cậu không ngờ tới, không ngờ tới…
Hắn nói dối cũng được, trộm vặt cũng được, hoặc là đi theo đám lưu manh đầu đường gây sự xích mích với người khác hay gì đó. Tại sao lại không phải? Tại sao… rõ ràng hắn không làm gì sai cả, một đứa trẻ mới mấy tuổi chưa biết gì, tại sao hắn phải chịu đựng những ác ý từ người khác? Đến khi hắn trưởng thành, hắn có năng lực bảo vệ mình, những lời nói không tốt đẹp kia vẫn đi theo hắn, tra tấn hắn còn nghiêm trọng hơn đánh hắn một trận. Ít ra vết thương ngoài còn biết nó khi nào kết vảy, nhưng vết thương tinh thần thì không thể xác định được.
Vẫn là cậu còn ngây thơ, không biết đến một mặt khác của xã hội. Ở chỗ cậu là những thủ đoạn âm mưu trong tối ngoài sáng, với hắn thì là những lời nói hành động trực tiếp nhất.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lam Ân nhận thức được bản thân không kiên nhẫn như cậu nghĩ. Cậu không thể chờ đến ngày Cao Bách Dương tự nguyện thổ lộ hết tâm sự trong lòng hắn. Sự bất thường, cảm xúc lo lắng thoáng qua bị cậu bắt được khiến cậu nóng nảy. Trong cuộc truy đuổi này, cậu chấp nhận bỏ cuộc.
Không muốn chậm rãi dẫn dắt con mồi vào bẫy, kẻ đi săn liều lĩnh tới gần con mồi của mình, bất chấp dồn ép con mồi cùng nhau rơi xuống.
Nguyễn Lam Ân xoay người, mặt đối mặt với Cao Bách Dương, cậu hỏi: “Nếu hôm qua tôi không tình cờ gặp cậu, nếu hôm nay cậu không ở đây, cậu định giấu tôi đến khi nào? Đe dọa tống tiền, cậu nghĩ gã sẽ buông tha cho cậu ư? Gã sẽ hút cạn máu của cậu, cậu có hiểu không?”
“Tại sao cậu không chịu nói cho tôi biết? Cậu nghĩ tôi là loại người gì? Tôi sẽ vì mấy chuyện đó mà xa lánh cậu, xua đuổi cậu hả? Cậu…”
Những lời còn lại đã bị nụ hôn bất ngờ ép ngược trở vào trong, Cao Bách Dương mạnh bạo gặm cắn môi lưỡi của cậu, không có bất kỳ kỹ thuật gì, hết mυ'ŧ rồi cắn, hắn điên cuồng tấn công chiếm lấy tất cả.
Hai bàn tay như gọng kìm giữ lấy Nguyễn Lam Ân không cho từ chối mà cậu cũng chẳng có ý định phản kháng, dung túng hắn làm theo điều hắn muốn.
Tâm trạng Cao Bách Dương bây giờ rất kích động. Không phải ghét, không phải sợ, không phải xem thường hay kinh tởm mà là tức giận thay hắn. Cậu tức giận khi biết những gì hắn đã trải qua, cậu muốn trúc giận thay hắn.
Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh, nhiều phản ứng khi cậu biết toàn bộ con người hắn, nhưng hắn chưa từng dám nghĩ đến cậu sẽ tức giận. Thiên thần cũng sẽ có lúc nổi giận, muốn đồi lại công bằng cho… một kẻ bị thượng đế bỏ rơi.
Đến khi cả hai đều không thở được nữa nụ hôn điên cuồng chiếm hữu này mới kết thúc.
“Xin lỗi.” Cao Bách Dương dựa đầu vào cậu nỉ non: “Anh không nên giấu em, nhưng anh không muốn để em biết những ngày tháng đen tối đó. Anh sợ em chán ghét anh, càng sợ em thương hại anh. Anh không muốn dùng những quá khứ khổ đau đó đổi thấy sự thương hại của em trong tương lai.”
Nguyễn Lam Ân thở dài: “Ai muốn thương hại anh chứ? Em thích con người anh, thích sự xuất sắc của anh, thích sự kiên cường mạnh mẽ của anh.”
“Anh xin lỗi…”
“Được rồi.” Nguyễn Lam Ân dùng hai tay kẹp mặt hắn đến biến dạng, nói tiếp: “Không cần phải xin lỗi, anh cũng chẳng có lỗi gì mà. Là bọn họ tổn thương anh trước.”
Cậu liếc người đã bất động kế bên, hung hăng đá vào lưng gã. Đặng Quách Hào ăn đau cuộn người, rên ư ử trong vô thức.
Cao Bách Dương cũng nhìn xuống gã, lại nghe cậu nói: “Đi thôi.”
“Em tính làm gì?”
“Chúng ta đi ăn trước, còn thứ rác rưởi này không cần chúng ta bận tâm, Bạch Ưng sẽ xử lý phần còn lại.”
Xử lý một tên rác rưởi đối với Bạch Ưng là chuyện hết sức quen thuộc cho nên không cần cậu phải lãng phí tâm tư, anh ta xử lý thế nào cậu cũng chẳng thèm hỏi đến.
Hai người rời khỏi TMV, cùng nhau ăn trưa rồi đến bệnh viện kiểm tra. Giai đoạn đầu sau khi phân hóa vốn không ổn định, kỳ phát tình đến sớm hoặc muộn cũng không phải do sức khỏe có vấn đề, nghe bác sĩ Chương khẳng định cậu không sao Cao Bách Dương mới yên tâm.
Bác sĩ Chương kê cho cậu một ít thuốc bồi bổ và điều hòa pheromone, Cao Bách Dương đã đi theo y tá nhận thuốc, trong phòng chỉ còn lại bác sĩ và Nguyễn Lam Ân.
Bác sĩ Chương hỏi: “Sao lần này lại dùng đánh dấu tạm thời, lần trước dùng thuốc ức chế đặc hiệu không phải rất hiệu quả hả?”
Nguyễn Lam Ân dựa vào ghế, cười nói: “Thuốc đặc hiệu tác dụng phụ quá lớn, nếu không phải trường hợp cấp thiết thì cháu không dùng đâu, bạn trai dùng tốt hơn mà.”
“Bạn trai?” Bác sĩ Chương lập tức bắt được key word: “Thằng bé Alpha kia? Cháu hành động cũng nhanh quá đấy.”
Cậu chỉ cười không đáp, Cao Bách Dương cũng đã trở lại, vì thế cậu liền tạm biệt bác sĩ rồi rời khỏi bệnh viện. Bác sĩ Chương nhìn hai người sóng vai đi khuất, không khỏi tấm tắc: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”