Chương 46: Quá khứ
Khi Cao Bách Dương lên năm, hắn được cảnh sát đưa đến cô nhi viện. Hắn không biết cha mẹ của mình là ai, trong như thế nào. Từ khi có trí nhớ, hắn chỉ biết hắn được cậu nuôi lớn, cậu hắn là một người nghiện cờ bạc. Cậu của hắn nợ người ta rất nhiều tiền, cho đến khi hắn được năm tuổi, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cậu của hắn không về nữa, cảnh sát đến nhà rồi đưa hắn đến một cô nhi viện ở ngoài trung tâm thành phố.
Từ đó Cao Bách Dương trở thành cô nhi, một đứa trẻ không ai cần.
Đến một môi trường mới hoàn toàn xa lạ, hắn cũng sợ hãi, khóc nháo, gọi “cậu ơi, cậu ơi…” người thân duy nhất của hắn nhưng cậu hắn không đến đón hắn về, cô giáo trong cô nhi viện dỗ hắn nhưng không được. Cô giáo đành để hắn khóc, khóc mệt rồi thì hắn ngủ thϊếp đi, ngủ dậy lại khóc. Qua mấy ngày hắn cũng không nháo nữa, có lẽ hắn đã hiểu sẽ không ai đến đón hắn đi, hoặc hắn đã quen với môi trường mới này.
Cao Bách Dương cứ như vậy bị bỏ rơi và lớn lên ở cô nhi viện cùng những đứa trẻ không cha không mẹ khác. Lúc nào hắn cũng thui thủi một mình, không hoạt bát như mấy đứa trẻ cùng trang lứa, cho nên những gia đình không thể có đứa con của riêng mình đến nhận con nuôi không chọn hắn, càng lớn thì càng không dễ được nhận nuôi nữa.
Cô nhi viện có thể đảm bảo bọn trẻ có cái ăn cái mặc có chỗ ở, nhưng không thể chuyện gì cũng quản đến, chăm lo đầy đủ như cha mẹ được. Vì vậy sẽ có một nhóm những đứa trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt những đứa trẻ nhỏ tuổi khác.
Khi đó Cao Bách Dương nhỏ tuổi, không có bạn bè nên cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt. Nhỏ thì sẽ giành lấy đồ chơi hay là quà vặt mà các mạnh thường quân quyên góp cho cô nhi viện, càng lớn chúng càng quá đáng hơn, sẽ đỗ nước làm chăn giường hắn ướt không thể ngủ được hoặc là xô đẩy Cao Bách Dương để hắn ngã xuống bùn đất, không cho hắn đứng lên. Tệ nhất là những đứa trẻ vốn phải hồn nhiên, ngây thơ, sạch sẽ đã biết vu oan đỗ lỗi cho người khác, chúng sẽ đỗ tội cho Cao Bách Dương để Cao Bách Dương bị phạt, bọn chúng thông đồng với nhau nói dối thì Cao Bách Dương có giải thích cũng không ai tin, dần dần các cô trong cô nhi viện đều cảm thấy Cao Bách Dương không phải đứa trẻ ngoan nữa mà ngày càng xấu tính, nhân cách có vấn đề.
Không biết những đứa trẻ kia nghe được từ đâu, chúng nói rằng cậu của hắn là kẻ gϊếŧ người, hắn được cậu nuôi lớn cũng sẽ trở thành một kẻ gϊếŧ người như cậu hắn.
Bọn trẻ tuổi nhỏ không hiểu chuyện gì, nhưng nghe nói gϊếŧ người, chết chóc liền thấy sợ mà tránh xa. Cho nên trong cô như viện không đứa trẻ nào chơi với hắn, thấy hắn liền chạy xa, tránh hắn như tránh tà.
“Mày chính là con của kẻ gϊếŧ người đó hả?”
“Cậu nó là tên gϊếŧ người đó!”
“Nó cũng sẽ như cậu của nó, trở thành một kẻ gϊếŧ người độc ác, xấu xa.”
“Không chừng cha mẹ nó cũng là tội phạm gϊếŧ người.”
“Tránh ra đi, tôi không muốn chơi với kẻ gϊếŧ người.”
“Huhuhu!”
Có đứa nhỏ thấy hắn liền khóc nháo lên, chạy đi với những đứa trẻ khác.
Hắn cô độc, từ nhỏ hắn đã cô độc như vậy. Cao Bách Dương đứng một mình, nhìn những đứa bé trai bé gái tránh né hắn, thấy hắn liền bỏ đồ chơi chạy ra chỗ khác.
Những đứa nhỏ thì trốn cậu, những đứa lớn thì bắt nạt cậu đủ kiểu. Đứa cầm đầu đám trẻ bắt nạt đó chính là Đặng Quách Hào. Gã lớn hơn hắn bốn tuổi, bởi vì ăn chặn đồ ăn, sữa của mấy đứa trẻ khác mà gã cao lớn nhất trong đám. Gã giơ tay đẩy bả vai Cao Bách Dương một cái, thân thể suy dinh dưỡng của Cao Bách Dương liền bị đẩy ngã trên mặt đất bẩn thỉu.
“Hahaha, tụi bây nhìn nó kìa, giống con chó hôm qua tao thấy trên đường không?”
“Giống lắm, giống lắm.”
“Nó cũng bẩn cũng hôi hám giống vậy nè.”
Đám đàn em của gã hùa theo phụ họa, cười cợt bộ dáng nhem nhuốc của hắn.
“Bánh mì của tao.” chiếc bánh mì cô giáo chia cho hắn đã bị nhóm người này cướp đi.
Cao Bách Dương chống cánh tao gầy gò muốn đứng dậy, nhưng một đứa khác đã đi tới đẩy hắn thêm một cái, quần áo đều dính đầy bùn đất.
“Cậu mày là tên gϊếŧ người, mày không xứng được chia đồ ăn với tụi tao. Tao nói rồi, đồ ăn của mày đều là của tụi tao, mày còn dám giấu hả.” Đặng Quách Hào nắm áo xách hắn lên, đấm vào bụng hắn.
Gã buông tay ra, Cao Bách Dương lại ngã xuống, cơn đau ở bụng khiến hắn cuộn tròn người lại. Nhưng hắn không khóc, đây không phải lần đầu hắn bị nhóm Đặng Quách Hào giành đồ ăn, hắn có khóc lóc đáng thương cũng vô dụng. Tụi nó vẫn lấy bánh kẹo mà hắn có, sẽ đánh vào bụng hắn, dùng chân đá vào lưng hắn.
Khi đó hắn rất đau, hắn mới có mấy tuổi đâu chứ? Hắn không kiềm được mà khóc lớn, cầu xin tụi nó đừng đánh hắn. Nhưng tụi nó không dừng tay, còn vô cùng thích thú khi đánh hắn. Đôi khi sẽ bị cô giáo bắt gặp, nhưng cô cũng chỉ mắng tụi nó mấy câu, bắt tụi nó xin lỗi hắn, hứa không có lần sau nữa. Nhưng có ích gì? Tụi nó chẳng thèm để lời cô giáo vào tai. Còn bởi vì bị cô phạt mà đánh hắn nặng hơn nữa, bởi vì hắn mà tụi nó bị phạt, là tại hắn hại. Là cậu hắn là kẻ gϊếŧ người, hắn cũng là kẻ xui xẻo, đem tai họa cho người khác.
Thời gian dần trôi, những giọt nước mắt đã bị Cao Bách Dương nuốt ngược vào trong, hắn cố gắng không khóc, hắn phải kiên cường.
Hắn nhịn cơn đau xuống, hai tay nắm chặt đến cánh tay run lên. Ánh mắt hắn ngoan độc, những khổ sợ hắn chịu đựng đã đạt đến giới hạn. Không một tiếng động, hắn bò dậy đâm đầu vào Đặng Quách Hào. Sức lực rất lớn, hắn đã dồn hết sức mình, cú đâm khiến gã không có phòng bị ngã lăn ra đất.
Cao Bách Dương 11 tuổi đã biết đánh trả.
“Đ* mẹ!” Đặng Quách Hào ăn đau, miệng chửi tục: “Thằng chó này! Mày đám đυ.ng tao hả?! Tụi bây đánh nó cho tao!”
Mấy tên đi theo gã liền bắt hắn lại mà đánh. Cao Bách Dương cũng không đứng yên để tụi nó đánh. Hắn vũng vẫy khỏi sự khống chế của đối phương, dùng nắm đấm phản khán lại. Đánh vào mặt, vào mũi, vào má, vào bụng, cú đấm vung lộn xộn, tiếng chửi tục cũng không dứt.
Tụi nó cứ đánh lung tung, không có quy luật kỹ năng gì, ngã xuống đất thì vẫn tiếp tục đè xuống đánh. Cao Bách Dương chỉ có một mình, người lại nhỏ hơn nên dễ dàng chịu thiệt. Mặt hắn đã bầm tím, trên người càng không thiếu những bằng chứng của cuộc ẩu đả.
Đặng Quách Hào xách người đầy vết thương của Cao Bách Dương lên, tát một cú vào mặt hắn thật mạnh như trời gián, trợn mặt chửi thề: “Mẹ nó! Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả! Gan mày lớn rồi he, đjt mẹ ai cho mày lá gan chống đối lại tao vậy hả!”
Cao Bách Dương nhổ ra một ngụm máu, thấy vậy đám người Đặng Quách Hào mới chịu dừng tay. Bọn nó có hung dữ ngang ngược thế nào cũng đến mức đánh đến chết người.
Cao Bách Dương nằm vật trên đất, không nhúc nhích, toàn thân hắn lúc này không chỗ nào là không đau.
Bầu trời trong xanh trên đầu không có một đám mây, mặt trời đã bị những cái cây lớn ở đằng xa che mất, không có tia nắng soi đến hắn. Bóng tối dần bao lấy hắn, giam giữ hắn cùng với cô độc và tuyệt vọng.
Đến tối hắn mới lê cái thân tàn tạ dơ dấy về phòng, bao nhiêu ánh mặt nhìn về hắn, hắn đều không bận tâm. Dù sao những cái nhìn đó đều không phải tốt lành gì, tụi nó như xem trò hài của hắn, trào phúng, cười nhạo hắn. Hắn thay một bộ quần áo cũ kỹ nhưng đã được giặt sạch sẽ rồi mới leo lên giường. Chiếc đệm ước nhẹp đến nhỏ nước, chăn cũng không khá hơn, giường của hắn lại bị đỗ nước lên. Hắn cũng không nói gì, im lặng cuốn đệm và chăn qua một bên, thân thể gầy gò cuộn tròn lại mà ngủ trên ván gỗ cứng ngắt. Nhắm mặt lại, hắn phải tiếp tục nhịn bởi vì lúc này hắn đã không còn sức để đánh nhau với đám Đặng Quách Hào nữa.
Lời tác giả: Đây chỉ là một câu truyện hư cấu không khuyến khích mọi người học theo bạn học Bách Dương nhé.