Không Cần Hoàn Hảo

Chương 45: "Đây là bạn trai của tôi."

Chương 45: “Đây là bạn trai của tôi.”

Lăn lộn một trận, quần áo đang mặc đã bị bẩn cho nên Nguyễn Lam Ân tìm người mang cho cậu một bộ đồ mới để thay. Để thuận tiện, cậu gọi cho Bạch Ưng nhờ bà xã của anh ta chuẩn bị đồ để người mang đến cho cậu sẵn tiện sau đó đưa hai người đến địa điểm hẹn.

Sau khi cúp máy, Bạch Ưng cảm thấy kỳ lạ. Anh ta cầm theo túi quần áo mới mà bà xã mình chuẩn bị, tự mình đi một chuyến đến địa chỉ mà Nguyễn Lam Ân mới gửi.

Theo đặc điểm mà cậu miêu tả, Bạch Ưng lái xe đến trước tòa chung cư cũ mà cậu nói. Trong mắt anh ta hiện lên sự khó hiểu và ngờ vực đánh giá xung quanh.

Một chỗ vừa cũ kỹ vừa hoang tàn thế này, không giống chỗ mà một đại thiếu gia như Nguyễn Lam Ân mà anh ta biết sẽ ở. Anh ta thật không hiểu nổi tại sao cậu lại ở đây, còn bảo đem một bộ đồ mới đến cho cậu. Không lẽ…

“Chào, anh đến đưa quần áo cho Lam Ân phải không?”

Nguyễn Lam Ân không tiện tự mình đi lấy nên Cao Bách Dương tự giác nhận công việc này. Sau khi dọn dẹp lại căn phòng một chút, hắn ra ngoài chung cư chờ, không bao lâu thì thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại phía trước tòa nhà. Khu này chắc chắn không có ai có khả năng sở hữu xe, vậy người tới chỉ có thể là người đến tìm cậu. Hắn liền đi tới dò hỏi.

Bạch Ưng nhìn người vừa nói chuyện, nhìn từ đầu đến chân một lượt. Mắt híp lại hỏi: “Cậu là ai? Quen biết thế nào với Nguyễn Lam Ân?”

“Chúng tôi là bạn học. Phiền anh đưa đồ cho tôi.”

“Cậu là Alpha? Lam Ân đang ở chỗ cậu?”

Hai Alpha nhìn nhau, không khí liền có mùi thuốc súng.

Bạch Ưng khoanh tay trước ngực, ánh mắt sâm soi muốn nhìn thấu suy nghĩ của Cao Bách Dương. Hắn cũng không kiêng dè, trực tiếp đối diện với ánh mắt sắc bén của anh ta.

“Không cần nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không làm hại Lam Ân.”

“Tại sao tôi phải tin cậu?”

“Vì cậu ấy ở cùng tôi.”

“...”

Đúng vậy, nếu Nguyễn Lam Ân có chuyện gì thì đã không thể dễ dàng gọi điện cho anh ta, hoặc lúc gọi đã ra tín hiệu cầu cứu. Nhưng không có, cho nên cậu đang rất an toàn. Bạch Ưng buông bỏ phòng ngự, cùng Cao Bách Dương đi gặp cậu.

Hai người cùng nhau đi vào khiến Nguyễn Lam Ân hơi ngạc nhiên, cậu không ngời tới Bạch Ưng lại tự mình đến đây.

“Sao anh lại đến đây? Chỗ anh không còn người nữa à?”

“Còn không phải lo lắng cho an nguy của cậu sao? Anh đây cũng đâu rảnh hơi tới vậy.” Bạch Ưng đáp, tiện tay nhấc cái ghế chỗ bàn học ra rồi tự nhiên như ở nhà mình mà ngồi xuống.

Anh ta quan sát cậu, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt cũng có vẻ bình thường. Không có gì kỳ lạ, xem ra là bản thân đã nghĩ nhiều.

“Vậy anh chờ chút, lát nữa chúng ta cùng đi.” Nguyễn Lam Ân tiếp nhận túi đồ từ tay Cao Bách Dương, để hai người lại còn mình thì vào nhà vệ sinh thay đồ.

Cao Bách Dương ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông đối diện. Thông qua cách trò chuyện giữa hai người có thể thấy quan hệ của hai người rất thân thiết. Anh ta là một Alpha trưởng thành, khí chất thành thục, diện mạo cũng rất ưa nhìn.

Hắn không biết anh ta có quan hệ gì với cậu, nhưng đã phán đoán được hai người không phải là anh em trong gia đình, nhìn người này cũng rất ưu tú khiến hắn cảm thấy tự ti, không thể không nhìn lại bản thân hiện giờ.

Không có gì cả.

Bạch Ưng nhìn ánh mắt đánh giá của hắn, khoanh tay gác chân lên tiếng trước: “Tò mò quan hệ giữa tôi và Lam Ân sao? Vừa rồi cậu còn chưa giới thiệu cậu là ai.”

Quai hàm căng chặt, Cao Bách Dương nhìn đi nơi khác, máy móc đáp: “Cao Bách Dương, còn anh? Anh có quan hệ gì với Lam Ân?”

Bạch Ưng nhếch mép cười nói: “Ồ? Lam Ân không nói cho cậu sao? Hai người không phải là bạn à?”

Hai tay đặt trên đầu gối dần siết chặt lại thành nắm đấm, thiếu niên đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Những mối quan hệ bên ngoài của cậu, hắn không hề biết một chút gì. Mặc dù cậu đã đáp ứng lời bày tỏ của hắn, nhưng… cách biệt giữa cả hai là quá lớn, bên cạnh cậu có rất nhiều người ưu tú hơn hắn, xứng đôi với cậu hơn hắn.

Rõ ràng là hắn không xứng với cậu, là hắn đã trèo cao.

Khi hai người rơi vào im lặng khó xử thì Nguyễn Lam Ân kịp thời đi ra. Cậu nhìn Cao Bách Dương rồi nhìn Bạch Ưng, thở dài một hơi nói: “Anh cũng sắp làm cha rồi, bỏ cái tính ăn nói bậy bạ giùm đi. Đừng để đứa trẻ học thói xấu của anh.”

Bạch Ưng: “Tôi có nói gì đâu chứ? Tôi chỉ là muốn làm quen người bạn này của cậu thôi mà.”

“Đây là bạn trai của tôi.” Nguyễn Lam Ân đứng bên cạnh hắn, dõng dạc giới thiệu quan hệ của hai người.

Cao Bách Dương nhìn cậu, hiển nhiên là không ngờ tới cậu sẽ công khai nói hắn là bạn trai cậu. Vừa rồi hắn cũng chỉ qua loa nói mình là bạn học của cậu. Dù sao thì trong mối quan hệ này thì người chịu thiệt, người bị bàn tán sẽ là cậu.

“Bạn trai?” Tin tức này đối với Bạch Ưng quả thật có hơi trấn động nhưng anh ta không có biểu hiện gì quá lố, chỉ hơi khó hiểu: “Tôi cứ tưởng tiêu chuẩn của cậu rất cao cho nên trước giờ mới không vừa mắt ai, không ngờ tiểu thư thiếu gia quyền quý cậu không thích mà lại để mắt đến hoa thơm cỏ lạ bên đường? Thật không hiểu nổi.”

Nguyễn Lam Ân không để ý anh ta, một tay đặt lên vai Cao Bách Dương, nói với hắn: “Anh ta là Bạch Ưng, một người bạn em tình cơ quen biết, công việc của anh ta có chút đặc thù cho nên bình thường không thường gặp mặt. Cậu không cần để ý anh ta.”

“Cậu không để ý tôi sao?” Bạch Ưng thở dài: “Thôi được rồi, còn muốn đi gặp người kia không?”

“Đi thôi.”

Bạch Ưng lái xe chở cả ba đến câu lạc bộ TMV. Thật ra câu lạc bộ TMV là một sòng bạc chỉ dành cho người có thẻ hội viên, đương nhiên là được cấp phép kinh doanh hợp pháp, Bạch Ưng là ông chủ ở đây.

Bạch Ưng đi trước dẫn đường, càng đi sâu vào trong ánh sáng càng yếu, hai bên lối đi có người canh giữ, không để cho khách chơi đi lung tung bên trong. Đến trước cánh cửa ở trong cùng thì dừng lại, hai người canh cửa chào một tiếng “anh Bạch” rồi mở cửa cho họ đi vào.

Cao Bách Dương từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay của Nguyễn Lam Ân, sợ buông tay thì sẽ lạc mất cậu. Dù là kinh doanh hợp pháp thì những nơi như thế này đều rất nguy hiểm, loại người gì cũng có thể sẽ gặp phải. Cho nên hắn phải bảo vệ cậu cẩn thận.

Bên trong cũng có mấy người mặc vest đen, còn có một người bất đồng bị trói hai tay hai chân ngồi dưới sàn. Gã mặc áo thun, quần bò rách và quả đầu nhuộm hai màu hồng trắng đặc biệt chói mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa gã ngẩng đầu lên gào: “Mau thả tao ra! Các người là ai?! Rốt cuộc các người muốn gì?!”

Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Cao Bách Dương trấn động, bước chân như treo tạ ngàn cân không nhấc lên nổi, đứng chết trân ở cửa.

Cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình đang run lên nhè nhẹ, Nguyễn Lam Ân nhìn vào mắt hắn, dùng tay còn lại vỗ về bàn tay đang nắm chặt của hai người. Nhìn sâu vào đôi mắt tối tăm ẩn giấu sợ hãi của hắn, cậu nói: “Cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ không buông tay, cho nên không cần phải sợ và cũng không cần phải giấu tôi để bản thân tự chịu đựng. Bạn trai à, anh còn có em.”

Bàn tay siết chặt, trong con ngươi của Cao Bách Dương toàn là hình bóng cậu thiếu niên trước mặt, từng lời cậu nói như có ma lực bao lấy trái tim đầy vết nứt của hắn một cách chặt chẽ, từ từ chữa lành những vết nứt đó.

Những quá khứ đó… có thể sao?

Có lẽ, hắn nên thành thật với cậu biết đâu sẽ tốt hơn? Lỡ như một ngày nào đó cậu tình cờ biết được thì mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn chăng? Nếu để cậu biết hắn đã giấu cậu nhiều chuyện như vậy, có khi lúc đó cậu sẽ không tha thứ cho hắn, cảm thấy hắn là một tên lừa gạt, giả bộ đáng thương để có được cậu.

Hắn không muốn, không muốn cậu dùng ánh mắt hờ hững nhìn hắn, không muốn cậu lạnh nhạt không quan tâm hắn. Hắn càng không muốn cậu như một cái xác không hồn muốn rời xa hắn!

Chỉ nghĩ đến thôi mà hắn đã cảm thấy hít thở không thông!

“Vào thôi.” Hai người bước vào bên trong, cánh cửa được người canh giữ bên ngoài nhẹ nhàng đóng lại.

Đặng Quách Hào còn muốn gống lên nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Cao Bách Dương thì gã như đã thông suốt, ánh mắt phẩn hận nhìn hắn gằn lên từng câu từng chữ: “Thì ra là mày! Con mẹ mày! Mau thả tao ra! Nếu không mày đừng trách tao! Dù tao có chết cũng phải kéo mày xuống địa ngục với tao!”

“Ồn quá đó thằng chó!” Người của Bạch Ưng khó chịu khi gã cứ luôn mồm mắng chửi liền nắm lấy cổ áo cho gã một cái bạt tay để gã ngậm họng lại.

“Sủa một tiếng nữa là tao bẻ răng mày có nghe không?”

Nguyễn Lam Ân và Cao Bách Dương ngồi trên sô pha đối diện gã, Bạch Ưng thì ngồi trên sô pha đơn bên cạnh. Mỗi người một biểu tình nhìn Đặng Quách Hào ăn đau đến co rúm cơ mặt.

Nguyễn Lam Ân nhíu mày suy tư.

Cao Bách Dương lạnh lùng vô cảm.

Bạch Ưng nhếch mép khinh thường.

Mấy ngày trước anh ta nhận được tin nhắn của Nguyễn Lam Ân, cậu nhờ hắn đi điều tra một người và bắt người về. Khi xem tư liệu thu thập được, hắn còn thấy khó hiểu tại sao cậu lại quen biết kẻ này và muốn điều tra về gã. Nhưng nhìn thấy Cao Bách Dương và biết hắn là bạn trai cậu thì mọi chuyện cũng sáng tỏ.

Bạch Ưng lấy tài liệu từ cấp dưới đưa cho cậu: “Cậu từ từ xem.”

“Cảm ơn anh.” Nguyễn Lam Ân nhận lấy, nói tiếp: “Chuyện ở đây để tôi xử lý.”

“Được thôi.”

Bạch Ưng hiểu ý, biết cậu không muốn người khác ở đây quấy rầy nên anh ta cùng cấp dưới ra ngoài để không gian cho cậu giải quyết việc riêng.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, ngoài mặt Cao Bách Dương không có cảm xúc nhưng trong mắt hiện rõ sự căng thẳng nhìn chằm chằm động tác mở tập tài liệu của cậu. Hắn có thể đoán được cậu đã cho người điều tra về Đặng Quách Hào và có thể là cả hắn nữa.

Từng lớp từng lớp vỏ bọc của hắn bị cậu bóc ra, để lộ phần ‘thối rửa’ bên trong. Những thứ hắn không muốn nhớ tới, không muốn cậu nhìn thấy đều không thoát khỏi ánh mắt cậu.

Tất cả đều bị phơi bày dưới ánh sáng.