Editor: Vương Chiêu Meo
Không bàn đến cốt truyện, đơn cử nói chuyện ngay trước mắt này thì thực ra không khó giải quyết. Chỉ cần Cố Nam Sóc cứng rắn không đồng ý, đối phương liền không thực hiện được ý đồ. Có người chú ruột này ở đây thì không đến lượt mấy ông bà chú bác quan hệ nhạt nhẽo nhúng tay vào. Nhưng nếu làm thế thì sẽ có tai họa ngầm.
Hai vị ông chú này hiện giờ là những người có bối phận cao nhất của Cố gia. Tuy giờ đã là xã hội mới, không còn chú trọng vào quy củ của tông tộc, nhưng địa vị, trọng lượng của bọn họ ở trong Cố thị vẫn cao như cũ.
Nếu quay đầu, bọn họ kích động trong tộc thì không khỏi đưa tới mối họa. Thôn Dương Liễu không phải toàn là người họ Cố, nhưng họ Cố chiếm đến một phần ba. Trừ họ ra thì không có dòng họ nào lớn khác.
Cả tộc Cố thị bện thành một sợi dây thừng thì Cố Nam Sóc tuyệt đối ăn đủ. Đặc biệt, ba anh không có quan hệ tốt với gia tộc, chỉ vì mấy năm nay ông ấy làm việc công chính, đối với người khác thì đó là chuyện tốt, nhưng với người Cố gia thì lại không nghĩ như thế.
Người Cố gia cảm thấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Sao lại có chuyện chỗ tốt không để cho nhà mình mà lại cho người khác? Dựa vào cái gì mà đối xử với họ cũng như với người ngoài? Bởi vậy, không ít người thầm oán trách.
Cố Nam Sóc không sợ bọn họ, mà anh có biện pháp khác có thể vạch trần mưu kế của Tống Ngọc Mai, lấp kín miệng mọi người, làm cho đối phương dù có tâm muốn đối phó với anh nhưng lại không tìm được lý do, vậy thì vì cái gì không làm chứ?
Anh nhìn về phía Tống Ngọc Mai:
- Thím hai thật sự muốn nuôi ba đứa trẻ sao? Sẽ thương yêu mấy đứa như cháu trai nhà mình?
Tống Ngọc Mai liên tục gật đầu:
- Đương nhiên!
- Vậy thím hai có nghĩ tới sẽ nuôi bọn trẻ như thế nào không?
Không chờ Tống Ngọc Mai đáp lời, Cố Nam Sóc nói tiếp:
- Tiền an ủi của ba đứa và đồng ruộng, cháu đều có thể giao ra. Nhưng cháu có vài yêu cầu. Sinh hoạt của bọn trẻ không thể khác so với hiện tại ở nhà.
Tống Ngọc Mai ý cười đầy mặt:
- Tất nhiên là thế rồi!
Cố Nam Sóc xua tay:
- Thím hai đừng vội đáp ứng, trước nghe cháu nói hết đã. Thứ nhất, dinh dưỡng của bọn trẻ không thể thiếu, cơm phải đủ no, mỗi tuần đảm bảo ít nhất ăn ba lần thức ăn mặn. Mỗi lần ăn, lượng ăn không thể ít hơn nửa cân.- !!!
- Thứ hai, bọn trẻ trong thôn đều giúp làm việc nhà, thím hai muốn cho mấy đứa nó làm thì cháu không phản đối, như vậy cũng là một sự rèn luyện cho bọn trẻ. Nhưng lượng công việc tụi nó làm phải ngang tầm mấy đứa cháu nhà thím, không thể nhiều hơn đứa khác.
Điều thứ nhất đã làm cho Tống Ngọc Mai nhíu mày, điều thứ hai trực tiếp đánh nghiêng bàn tính của bà ta.
Cố Nam Sóc làm như không thấy sắc mặt của bà ta, tiếp tục nói:
- Thứ ba, cho dù bọn trẻ có muốn đọc sách hay không thì đều phải nuôi bọn chúng học đến cấp 3. Bọn trẻ không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn nên biết được tầm quan trọng của việc đọc sách.
Ông chú ba trầm mặt:
- Không phải ai cũng có tiền đồ giống cháu, nếu bọn chúng thật sự học không tốt thì sao?
- Vậy cũng phải học! Học được ít nào hay ít đấy. Đương nhiên, cháu biết là từ tiểu học vào cấp 2, cấp 3 thì phải thi. Có phải ông ba muốn nói nếu không thi đỗ thì phải làm sao? Nếu thật đến bước đấy, cháu sẽ hỗ trợ tìm quan hệ để đưa bọn trẻ vào. Còn thi đại học thì chỉ trông vào bản lĩnh của chúng thôi.
Khuôn mặt của Tống Ngọc Mai đen đến mức có thể trích ra nước. Ba điều kiện này của Cố Nam Sóc, mỗi câu mỗi chữ như đâm vào tim bà ta. Bà ta cực lực kiềm chế cơn xúc động muốn chửi người xuống:
- Yêu cầu này của cháu quá cao. Không nói những điều khác, nhà chúng ta bình thường cũng không thể ăn nổi ba lần ăn mặn trong một tuần.
Cố Nam Sóc đúng lý hợp tình:
- Ban đầu nhà thím như thế nào thì cháu không cần biết. Cháu chỉ cần sinh hoạt của bọn trẻ vẫn giữ nguyên như hiện tại. Vốn dĩ bọn trẻ ở nhà mình đều thế cả. Nếu thím hai không thể đảm bảo được thì không cần dễ dàng nhận nuôi mấy đứa. Còn một khi thím đáp ứng rồi thì chúng ta phải lập bằng chứng, cũng giống như chuyện hôm qua của Lâm Thục Tuệ. Chúng ta sẽ mời người trong thôn làm chứng, nếu thím hai không làm được thì tùy thời cháu sẽ đưa bọn trẻ trở về. Hơn nữa, tiền an ủi của bọn trẻ và đồng ruộng đều phải trả lại toàn bộ. Trong thời gian đó, những gì chi tiêu cho bọn trẻ thì coi như là chú hai thím hai thương bọn trẻ. Nếu tiền an ủi bị tham ô, trong nhà thím hai nhất thời không lấy ra bù được thì lấy thứ khác mà đổi. Hai bên chúng ta ký tên rồi đi công chứng, chính là được pháp luật bảo hộ.
Ông chú ba không vui:
- Đây là cháu không tin được chú hai thím hai cảu cháu, hay là không tin chúng ta?
Cố Nam Sóc cười khẽ:
- Ông ba nói gì vậy kìa. Không phải trước đó ông đã nói có thể viết chứng từ sao? Hơn nữa cần phải quan sát, ước chế lẫn nhau. Đây cũng là đảm bảo cháu sẽ giao tiền an ủi ra mà không được đổi ý. Thím hai không phải vẫn luôn miệng nói là thím ấy thật sự muốn giúp đỡ nhà cháu, thật lòng thương bọn trẻ, không phải tham chút tiền đó sao? Một khi đã như thế, làm được theo yêu cầu của cháu thì còn sợ cái gì!