Editor: Vương Chiêu Meo
Tống Ngọc Mai không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hai ông chú. Ông chú ba đương nhiên hiểu ý của bà ta:
- Nếu nuôi bọn trẻ theo lời của cháu thì việc tiêu dùng không nhỏ. Số tiền an ủi của bọn trẻ với đồng ruộng sao mà đủ?
- Đủ! Thịt heo một cân hết 1 khối tư. Gạo thì trong ruộng nhà mình đủ tự cung tự cấp rồi. Học phí tiểu học, sách vở một kỳ hết 5 khối. Học cấp 2 hết 8 khối, cấp 3 hết 13 khối. Giờ Minh Huy mới học lớp 5, Minh Hiên lớp 3, chờ khi bọn trẻ học xong thì vừa vặn dùng đủ 500 khối tiền an ủi.- ......
- Mấy năm nay ba cháu làm cán bộ thôn, đã chủ trì khai phá không ít đất hoang. Nên ruộng trong thôn chúng ta không ít, tính theo dầu người thì mỗi người được 1 mẫu 7 phần. Anh trai cháu hộ khẩu ở bộ đội nên trong thôn không có phần của anh ấy. Nhưng chị dâu cháu có. Chị ấy đi rồi thì đương nhiên thuộc về bọn trẻ, tương đương ba đứa có tổng cộng 6 mẫu 8 phần.
- ......
- Mỗi năm trồng hai vụ mùa, nộp thuế nông nghiệp thì ngoài đủ cho bọn trẻ ăn sẽ còn dư không ít, cầm đi bán lấy tiền để cho bọn trẻ mua thịt hay mua đồ dùng học tập. Cháu chỉ tính sơ qua thế thôi, chỉ cần khống chế được thì có thể đảm bảo duy trì tiêu dùng như hiện tại của bọn trẻ.
Cố tình bỏ qua việc giá hàng hóa tăng, cũng không nói thêm các chi phí khác bên ngoài, ví dụ như quần áo, giày dép, các vật dụng hằng ngày.
Anh cố ý để sót, Tống Ngọc Mai và hai ông chú nhất thời không nghĩ đến. Họ không từng đi học, nên ngay lập tức bị Cố Nam Sóc dẫn đi vòng vèo. Tống Ngọc Mai khẽ tính toán lại, nếu thế thì có cái rắm chiếm được cái gì tốt.
Chẳng những phải lao tâm lao lực, lại còn nguy hiểm. Nếu bà ta không làm được chuyện gì, bị Cố Nam Sóc bắt được nhược điểm, chẳng những phải trả lại toàn bộ chỗ tiền kia, mà cả những gì tiêu phí cho bọn chúng đều là do mình đáp vào. Như vậy không phải là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?
Nhưng bà ta thật vất vả mới đả động được hai ông chú có bối phận cao nhất trong Cố gia ra mặt, giờ từ bỏ lại vô cùng luyến tiếc, cho nên suy tư nói:
- Thôn chúng ta không có nhà nào nuôi trẻ con như thế cả.
- Nhà cháu lại nuôi như thế đấy!
Một câu liền trả về cho Tống Ngọc Mai.
Tống Ngọc Mai nghẹn họng, khó khăn mới nuốt được nước bọt xuống, lại nói:
- Đó là trước kia. Giờ không còn giống thế. Nam Sóc, chúng ta không thể cứ so với trước được. Tình huống hiện tại thì ai còn nuôi ba đứa trẻ như thế?
- Cháu nuôi được!
Tống Ngọc Mai sửng sốt, lại nghe thấy Cố Nam Sóc nói:
- Như cháu vừa tính, tài sản trên danh nghĩa của bọn trẻ đủ để chi tiêu cho chúng. Chú hai thím hai không cần phải trợ cấp thêm. Chỉ là cũng không còn thừa gì thôi. Đương nhiên, nếu như thím hai đã nói là thật sự thương bọn trẻ, không tham cái này, vậy thì sẽ không so đo đúng không?
Buổi nói chuyện làm cho Tống Ngọc Mai cưỡi lên lưng cọp dễ, leo xuống khó.
Tất cả mọi người đều im lặng. Ngay cả hai ông chú cũng không biết nói gì thêm nữa. Lời là do bọn họ nói ra, giờ nên làm gì?
Những người khác không ai hát đệm với họ, không khí cứ thế mà bị đình trệ.
Tống Ngọc Mai đứng ngồi không yên. Đáp ứng không được, không đáp ứng cũng không được. Bà ta đẩy đẩy Cố Trường Quý, muốn chồng mình ra mặt cự tuyệt. Nhưng Cố Trường Quý lại càng ưa thể diện hơn bà ta, mông ngồi lệch về một bên, làm như không thấy gì. Tống Ngọc Mai chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Thấy bọn họ bị phản đòn khá đủ rồi, sau chuyện này, có lẽ họ sẽ hiểu rõ mình không phải ăn chay, nếu muốn đánh chủ ý gì đến nhà mình thì phải tự lượng sức mình trước đã.
Mục đích đã đạt được, Cố Nam Sóc không tiếp tục bức bách, mở miệng nói:
- Chú hai thím hai đã lớn tuổi, trẻ con trong nhà không ít, chỉ sợ không còn nhiều tinh lực chăm thêm ba đứa nữa nhỉ?
Lời vừa ra, Tống Ngọc Mai vội vàng tiếp miệng:
- Đúng, đúng! Thím với chú cháu tuổi không còn nhỏ, thân thể cũng không tốt.
Bà ta gấp không chờ nổi mà đồng ý với Cố Nam Sóc, như vậy đã nói rõ là vốn có mưu đồ chiếm chỗ tốt. Nay chỗ tốt không có, bà ta liền hận không thể phủi sạch ngay lập tức. Làm vậy quá khó coi. Ở đây, kể cả là người không thông minh cũng đều nhìn ra vấn đề, cho nên đều nhìn Tống Ngọc Mai đầy trào phúng.
Hai vị ông chú mặt như gan heo. Trong lòng hối hận không thôi. Đồ đàn bà ngu, nhìn lại mặt mũi xem, có thể chú ý đừng có vui vẻ như thế không hả? Kể cả không muốn làm theo kế hoạch nữa, thì ít nhất cũng phải giữ mặt mũi chứ? Giờ thì tốt rồi, tâm tư Tống Ngọc Mai bị đánh lên trời, hai người họ xung phong giúp đỡ nói chuyện còn có thể giữ được thanh danh gì?
Cố Nam Sóc lại nói:
- Quan trọng nhất, là bọn trẻ có đồng ý hay không.
Tống Ngọc Mai một lòng một dạ muốn vứt củ khoai lang phỏng tay này đi, nào có cố kỵ được nhiều như thế, gật đầu như giã tỏi:
- Cháu nói đúng! Ba đứa trẻ chắc chắn không muốn đi theo chúng ta, càng nguyện ý đi theo chú ruột hơn.
Cố Nam Sóc gật đầu:
- Vậy thì việc này bỏ qua thôi.
- Phải phải phải! Bỏ qua bỏ qua đi, coi như chúng ta chưa nói gì.
Mọi người:……
Bà ta lật mặt quá nhanh, quá không biết xấu hổ!