Editor: Vương Chiêu Meo
- Dù gì thì Nam Huyền chỉ là một cô gái, không bao lâu nữa sẽ phải gả ra ngoài. Ba đứa nhỏ lại không như thế. Đứa lớn nhất là Minh Huy mới 11 tuổi, nhỏ nhất mới 4 tuổi, nuôi nấng mấy đứa nó cũng không phải chỉ trong 1, 2 năm. Bản thân cháu mới 21, cuộc sống sau này còn rất dài, cháu có nghĩ tới nếu cả đời này nuôi dưỡng ba đứa nhỏ thì sau này phải sống ra sao? Kể cả cháu nguyện ý thì cháu cũng từng suy xét ý kiến của Hồ gia chưa?
Cố Nam Sóc đã đính hôn, nhà gái là Hồ Dao Hoa, con gái thứ hai của Hồ gia cùng thôn. Vốn dĩ nhà họ Cố có điều kiện, Cố Nam Sóc hoàn toàn có thể tìm đối tượng trong thành phố. Nhưng bản thân Cố Nam Sóc không nghĩ gì đến chuyện yêu đương cưới vợ, nên vẫn không từng có ý định tìm đối tượng.
Mấy năm trước, sức khỏe của Cố Trường Phú không còn tốt, bị cao huyết áp do suy nghĩ quá nhiều. Cha Hồ là thầy thuốc trong thôn, y thuật không tệ lắm. Rất nhiều lần Cố Trường Phú bị hoa mắt chóng mặt, hoảng hốt, tim đập nhanh, đều là nhờ cha Hồ kịp thời tới cứu viện.
Từ điểm này, Cố Trường Phú sinh ra tâm tư. Sau khi nói với con trai, con trai không phản đối, liền an bài buổi gặp mặt với Hồ Dao Hoa, hai bên gặp nhau hai lần thì hôn sự được định ra.
Ngày hôm qua đi tới nhà ga bắt người, Hồ gia ra sức rất lớn. Hôm nay uống rượu cũng tới. Cha Hồ thấy nhắc đến mình thì không thể ngồi im nữa. Huống hồ, vốn dĩ ông cũng định tìm Cố Nam Sóc nói chuyện riêng, chỉ là Cố gia chuyện này chưa xong đã tới chuyện khác, cho nên chưa tìm được cơ hội.
Ông buông đũa xuống:
- Nếu ông chú Cố gia đã mở miệng thì tôi đây cũng sẽ nói ý kiến của nhà mình. Nam Sóc à, chú có lời muốn nói. Thời điểm đính hôn khi trước, tình huống không giống bây giờ. Không phải là chú thấy nhà các cháu không còn điều kiện như xưa mà chê nghèo yêu giàu gì hết. Với chú thì nhà có điều kiện tốt cỡ nào cũng không thể bằng tiền đồ của bản thân được. Cháu là người có năng lực, là sinh viên đầu tiên của thôn chúng ta, có văn hóa, công tác tốt có thể diện. Nhà chú không có gì để chê cháu cả. Kể cả không nhìn vào ba cháu hay anh trai cháu, thì chỉ cần điều kiện của bản thân cháu thôi, nhà chú có tìm mỏi mắt cũng không thấy được người thứ hai. Chỉ là, trong lòng chú không thoải mái. Chú biết, Nam Vọng không còn, cháu chiếu cố ba đứa bé của anh trai mình thì cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng với con gái chú, dựa vào đâu mà bắt nó vừa qua cửa đã coi như mẹ kế? Xưa nay mẹ kế khó làm, nhẹ không được, nặng cũng không được. Những gian nan khổ sở này cháu đã từng nghĩ tới chưa?
Ba đứa trẻ tuy không phải do Cố Nam Sóc sinh ra, nhưng lại vô cùng thân thiết như cha con. Cho nên, làm thím không khác gì làm mẹ kế cả.
Cố Nam Sóc ngừng cử động, lâm vào trầm tư.
Ông chú ba nhìn thấy thế, mở miệng lần nữa:
- Nam Sóc, cháu nghe thấy rồi đấy. Chuyện này rất khó xử. Đây cũng chỉ mới là cái bắt đầu thôi, chờ khi các cháu kết hôn thì còn đủ loại vấn đề khác nữa. Cháu hãy suy nghĩ cẩn thận.
Ông chú ba khơi đầu, ông chú bảy thuận thế mà nói:
- Thật ra ông có chủ ý này. Tiễn ba đứa trẻ ra khỏi nhà thì chắc chắn là cháu không đồng ý. Cố gia chúng ta cũng không có chuyện đưa người nhà cho người ngoài nuôi. Nhưng có thể đem cho người trong tộc mình. Ông thấy nhà Trường Quý rất thích hợp. Nó là chú ruột của cháu, là ông họ của mấy đứa trẻ, coi như là người thân nhất với nhà cháu bây giờ. Không biết nhà Trường Quý có nguyện ý không?
Tống Ngọc Mai cười hì hì:
- Chú bảy nói cái gì vậy, đều là người một nhà, tuy năm đó có chút hiểu lầm, nhưng Trường Quý với ba của Nam Sóc là anh em ruột, nào có chuyện anh em ghi thù cả đời. Bây giờ anh chồng đi rồi, trong nhà gặp phải nhiều chuyện khó xử, nếu nhà cháu giúp được gì thì sao lại không giúp. Chỉ là nhiều thêm ba đôi đũa thôi.
Cố Nam Sóc cười khinh bỉ, rõ ràng là bà ta tự tính kế, còn kéo theo hai ông chú làm thuyết khách, giờ ngược lại ra vẻ làm người tốt, ai mà tin chứ?
Không riêng gì anh, ngay cả những người ở đây ít nhiều cũng nghi ngờ, thông minh đều nghĩ tới khoản tiền an ủi khá lớn kia.
Thấy Cố Nam Sóc không tỏ thái độ, ông chú ba tiếp tục:
- Ông biết, vì chuyện của ba cháu mà cháu có khúc mắc với nhà Trường Quý. Nhưng Ngọc Mai nói đúng, người một nhà đâu có chuyện ghi thù, chẳng lẽ cả đời không muốn làm thân thích nữa? Ông thấy vừa khéo có cơ hội này thì hai nhà hòa hảo đi thôi.- .....
- Ông cũng hiểu băn khoăn của cháu. Cháu lo họ sẽ không đối xử tốt với bọn trẻ đúng không? Bọn họ dám sao? Ông chỉ ra chủ ý, không ai buộc họ phải nuôi mấy đứa trẻ cả. Nếu họ tự đáp ứng rồi, sau này mà dám bạc đãi mấy đứa thì ông sẽ đánh gãy chân họ! Cháu yên tâm, các ông sẽ nhìn giúp cháu! Kể cả mọi người trong thôn cũng đều có thể cùng nhau quan sát! Nếu họ làm không thỏa đáng thì nước miếng người trong thôn cũng đủ để nhấn chìm họ rồi!
Cố Nam Sóc cười khẽ. Không biết Tống Ngọc Mai cho hai ông chú này những chỗ tốt gì mà họ lại ra sức đến thế này.
- Đương nhiên, nếu giao mấy đứa trẻ cho Trường Quý, thì chỗ tiền an ủi dưới danh nghĩa của mấy đứa cũng đưa cho nhà Trường Quý.
Đây mới là trọng điểm. Lời này vừa nói ra, Lưu Ái Hoa nhịn không được mà xùy một tiếng, ngầm trợn trắng mắt.
Bên kia, ông chú bảy tiếp nhận câu chuyện:
- Đây không phải là tham chút tiền tài. Nhà Trường Quý không giàu có, nhưng họ lao tâm lao lực nuôi đứa trẻ, đưa tiền cho nhà họ là hợp lý. Chỗ tiền này đưa cho họ cũng chỉ đại loại mấy năm, chờ bọn trẻ trưởng thành thì vẫn là đều dùng cho bọn trẻ. Nếu cháu không yên tâm thì chúng ta có thể lập chứng từ. Nam Sóc, chúng ta đều là suy xét vì cháu. Cháu nghĩ mà xem, không cần cháu phải nuôi ba đứa trẻ, Hồ Dao Hoa không cần làm mẹ kế, sẽ không ảnh hưởng đến gia đình của cháu sau khi kết hôn. Mà bọn trẻ được Trường Quý nuôi nấng, đều ở trong cùng một thôn, ngay dưới mí mắt cháu, lúc nào cháu cũng chú ý được, vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao? Lão Hồ, cậu nói xem có phải hay không?
Cha Hồ xua tay:
- Việc này Nam Sóc làm chủ. Tôi chỉ muốn nói, nếu đưa bọn trẻ cho người khác nuôi, thì tiền an tủi của bọn trẻ cũng nên đưa lại cho người ta, nhà tôi không có ý kiến.
Cố Nam Sóc híp mắt nhìn hai người ông chú, tâm tư trăm chuyển.
Nói dễ nghe gớm! Nếu thật đưa bọn trẻ ra ngoài, cho dù ở ngay dưới mí mắt thì sao? Đối phương có thể động tay chân nhiều thôi. Ví dụ như làm ra vẻ có chuyện gì ngoài ý muốn thì ai mà ngờ được?
Trong sách còn không phải là như vậy sao?
Trong cốt truyện cũ, tiền an ủi không lấy về được, nên không có màn kịch hôm nay. Nhưng là sau khi anh chết, Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai nhận nuôi ba đứa trẻ, mượn danh nghĩa nuôi dưỡng bọn trẻ mà công khai vào ở nhà ngói gạch xanh khang trang của Cố gia.
Không đến ba tháng sau, Cố Minh Cảnh nhỏ tuổi nhất bị mất tích. Theo như Cố Trường Quý nói thì ông ta dẫn cậu lên phố chơi, ai ngờ quay người lại đã không thấy tăm hơi, khả năng là bị mẹ mìn bắt đi. Tác giả không viết cụ thể chuyện này, nhưng có nhắc đến Cố Minh Huy từng hoài nghi Cố Minh Cảnh không phải bị bắt đi, mà là bị bán, bởi vậy mà cậu căm thù cả nhà Cố Trường Quý đến tận xương tủy.
Theo như nhận thức trong trí nhớ của Cố Nam Sóc về gia đình này, thì anh càng có khuynh hướng tin vào phán đoán của Cố Minh Huy.
Còn hai anh em Cố Minh Huy Cố Minh Hiên ở lại thôn Dương Liễu, cuộc sống trôi qua không tốt, mỗi ngày phải làm một đống việc. Luôn là tình trạng việc này chưa làm xong đã bị vứt thêm việc mới. Cố Minh Huy vì sinh tồn nên bỏ học từ nhỏ, đi theo mấy tên du thủ du thực ở trấn trên, sau này trời xui đất khiến mà gia nhập băng đảng xã hội H.
Nhớ lại kết cục của họ trong sách, hốc mắt Cố Nam Sóc ẩm ướt, cổ họng nghẹn ngào. Hít sâu một hơi, hai bàn tay nắm thật chặt, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.