Bảy Năm Ngứa Ngáy

Chương 23: Nhà có sư tử Hà Đông, không dám vượt rào

Thấy Cục trưởng Trương chơi đến quên mình, Tương Nhạc Sinh rút ngón tay bị liếʍ ướt, đứng dậy, dùng ánh mắt ý bảo cô gái bên cạnh đi bên ngoài.

Cô gái rón ra rón rén đi theo anh tới cửa, một đường tiến thẳng đến WC nam.

Tương Nhạc Sinh gõ cửa tìm gian không người kéo cô gái vào trong, ấn cô ta ấn ngồi trên bồn cầu.

Tuy rằng không hiểu vì sao người đàn ông muốn lén lút, nhưng cô gái vẫn ngoan ngoãn cởi thắt lưng cho Tương Nhạc Sinh, tay nhỏ tiến vào qυầи ɭóŧ, tiếp xúc thân mật với thứ thô nóng kia, gương mặt càng lúc càng đỏ.

Cô ta ngẩng mặt, e lệ thả quái vật cứng như sắt bên trong ra.

Vừa mới tiếp xúc với không khí được một giây, cự vật đã bị cô gái ngậm vào khoang miệng mềm mại.

Tương Nhạc Sinh rên một tiếng, hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt sắc bén nhắm lại, chuyên tâm hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cô gái.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo vòng quanh qυყ đầυ, thi thoảng lại dùng sức mυ'ŧ một mυ'ŧ, sau đó chọc lưỡi vào khe thịt muốn moi thứ bên trong ra.

Lần này, chất lỏng trong suốt lập tức trào ra, bị cô gái tham lam nuốt vào trong họng, phát ra tiếng vang ái muội.

Tương Nhạc Sinh sờ đầu cô ta, lấy làm khen ngợi.

Anh lớn lên đẹp trai, thái độ cũng ôn hòa, cô gái nảy mầm xuân, đương nhiên sẽ tận tình phục vụ.

Cho nên, dù thứ kia của anh có kích cỡ kinh người, cô gái vẫn ép bản thân ngậm lấy hơn nửa, cũng không tiếc sức mà chọc sâu đến tận cổ họng.

Vài lần thâm hầu này quả thật sướиɠ đến tận xương tủy.

Tương Nhạc Sinh bày ra một mặt hung ác bạo ngược luôn che giấu, đè gáy cô gái, dùng sức đẩy mạnh mấy cái, mãi đến khi cô gái bị nghẹn, nước mắt lưng tròng, khóe mắt đỏ ửng.

Nhưng dáng vẻ này, càng đánh thức du͙© vọиɠ ngủ đông trong lòng anh.

“Nhanh chút, ngoan.” Anh trầm giọng ra lệnh.

Cô gái như bị mê hoặc, nghe lời đẩy nhanh tốc độ, hai tay vô lực nắm ống quần tây, để lại từng vết nhăn dúm dó.

Một lúc sau, bụng dưới của Tương Nhạc Sinh căng trướng, anh đẩy mạnh một cái vào sâu trong cổ họng cô gái, qυყ đầυ chọc vào chỗ thịt mềm, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tanh nồng.

“Khụ khụ khụ khụ!” Cô gái chịu ấm ức phun thứ đồ trong miệng ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, thoạt nhìn càng thêm da^ʍ mĩ.

Ngoài da cổ hơi đỏ, Tương Nhạc Sinh vẫn mũ áo chỉnh tề, đạo mạo đoan chính, mặc cho ai nhìn cũng không đoán ra, anh vừa làm chuyện hoang đường như thân thể nɠɵạı ŧìиɧ.

Tương Nhạc Sinh lấy giấy vệ sinh lau dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn, ấn vào trong quần, kéo khóa, thắt lại dây lưng, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh nho nhã, xoay người rời đi.

Cô gái lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, túm lấy góc áo anh: “Anh ơi… Có thể thêm wechat không?”

Làm cái nghề này, có ai mà không muốn câu rùa vàng, một bước lên trời?

Nhưng mà, người đàn ông chỉ lạnh nhạt lắc đầu: “Không được.”

Anh trở lại phòng, Cục trưởng Trương vừa mới xong việc hỏi: “Tiểu Tương, cậu chạy đi đâu đấy?”

Tương Nhạc Sinh đưa bao thuốc vừa mua ở quầy cho ông ta, cười nói: “Đi mua thuốc cho lãnh đạo.”

Cục trưởng Trương hài lòng gật đầu, cùng anh đi ra ngoài từ cửa sau.

Được chơi tận hứng, người đàn ông cảm thấy mỹ mãn tấm tắc tán thưởng: “Tiểu Tương à, cậu đúng là giữ mình trong sạch, quả thực không khác gì Liễu Hạ Huệ đương đại.”

Chỉ không cắm vào thôi, sao dám tự xưng là ngồi trong lòng không loạn được?

Tương Nhạc Sinh cười tự giễu: “Nhà có sư tử Hà Đông, không dám vượt rào ạ.”

………….