Đêm khuya, Bạch Ngưng một mình về đến nhà, vừa xả nước bồn tắm vừa gọi điện thoại cho Trịnh Đại Chân.
Tiếng chuông vang lên thật lâu mới có người nghe, giọng nói yểu điệu của người phụ nữ xen lẫn vài âm thanh kỳ quặc truyền đến, nghe không rõ lắm.
“A Ngưng…” Cô ấy thở hổn hển, “Cậu và Lý Thừa Minh thế nào… A… Đừng quậy… ưm…”
“Đại Chân, tớ với anh ta chia tay từ lâu rồi, cậu không nên giúp anh ta dỗ tớ.” Bạch Ngưng có hơi trách cứ.
Trong lòng lại không nhịn được nghĩ, Trịnh Đại Chân đang lên giường với đàn ông sao?
Cô hình như được tiếng thân thể va chạm, tiếng bạch bạch vô cùng phấn khích.
Bạch Ngưng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình hâm mộ Trịnh Đại Chân.
Dạo chơi nhân gian, không phải kiêng nể điều gì.
Gặp được người thuận mắt, trực tiếp lôi đến khách sạn lên giường, dung túng cho côn ŧᏂịŧ của đối phương cắm vào nơi riêng tư nhất của mình. Ngày hôm sau mặc quần áo, trở về dáng vẻ đứng đắn, ai đi đường nấy, không còn liên quan, ngay đến tên đối phương cũng không cần biết.
Ở trước mặt bạn thân, Trịnh Đại Chân chẳng cần che giấu, cô ấy kêu da^ʍ vài tiếng, lúc này mới đáp lại: “Bọn tớ dù gì cũng thanh mai trúc mã, anh ta đến trước mặt tớ đáng thương cầu xin, tớ cũng không tiện từ chối, cậu nói có phải không?”
Trình Đại Chân nhấc chân đạp người đàn ông da đen trên người, ý bảo đối phương rút ra, sau đó xoay mình, quỳ ghé vào trên giường, hạ eo nâng mông, chủ động mời côn ŧᏂịŧ thô to cắm huyệt: “Hơn nữa… A a a nhẹ chút… Hơn nữa… tớ thấy anh ta vẫn còn rất thích cậu… thu thêm một hạ thần dưới váy… Cũng không có gì không tốt… ưm, anh muốn cắm nát tôi sao…”
Bị lời nói phóng đãng của cô bạn trêu chọc, Bạch Ngưng cầm di động, ném vào bồn tắm một quả bóng nhỏ, nhìn nó sủi bọt rồi hòa tan, nhuốm màu nước biển.
“Đại Chân, tớ không giống cậu.” Bạch Ngưng cúi người, ngồi vào bồn nước màu xanh lam đầy bọt, bộ ngực nhanh chóng ướt đẫm, dưới lớp áo sơ mi trắng, lớp vải ren bọc lấy bầu vυ' no đủ, hai viên anh đào dựng thẳng, run rẩy động lòng người.
“Lý Thừa Minh đã là quá khứ, Nhạc Sinh mới là hiện tại cùng tương lai của tớ.” Cô vừa vỗ về chơi đùa đầṳ ѵú, vừa nói, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau, bằng không đừng trách tớ trở mặt với cậu.”
Trịnh Đại Chân bị người đàn ông to con cắm đến điên đảo, nghe vậy thoáng ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được rồi được rồi, lần này không nói cho cậu biết là lỗi của tớ, không có lần sao… Ai nha đáng ghét… anh đừng có bắn vào trong… Bắn nhiều như vậy tôi moi làm sao hết…”
Bạch Ngưng hắng giọng một tiếng: “Cậu bận đi, tớ cúp đây.”
“Đừng đừng, xong việc rồi.” Trịnh Đại Chân nằm bò trên giường, hai chân vẫn duy trì tư thế mở rộng, chất lỏng trắng đυ.c chậm rãi trào ra từ khe thịt, nhỏ xuống ga giường màu rượu đỏ, “Nhưng mà, A Ngưng, năm đó cậu thích Lý Thừa Minh như bị ma ám, hiện tại thật sự nói buông là buông được sao?”
“Ừ.” Bạch Ngưng duỗi tay vào nước, cởϊ qυầи lót, ngón tay linh hoạt xoa nắn môi âʍ ɦộ, giọng điệu không chút gợn sóng, “Ăn vụng còn không biết lau miệng, bị tớ bắt gian trên giường, nếu là cậu, cậu tha thứ được không?”
“Thế thì chưa chắc.” Trịnh Đại Chân cười hì hì, “Hàng to xài tốt có khi tớ lại tha thứ.”
Bạch Ngưng bật cười: “Cả đầu cậu toàn thứ gì vậy.”
Đương nhiên, cả đầu cô cũng toàn thứ này.
………….