Tương Nhạc Sinh chuyển mắt, thấy thiếu nữ có mái tóc đen nhánh ngồi bên cạnh co quắp, chừa lại mỗi cái gáy trắng nõn cho anh.
Thoạt nhìn có vẻ cô còn không thấm nổi cảnh tượng này hơn cả anh, cái đầu rũ xuống, lông mi run loạn, khiến người ta vừa thấy đã thương yêu.
Bàn tay nhỏ nhắn cứng đờ nắm chặt mu bàn tay của anh, nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Tương Nhạc Sinh trở tay ôm lấy cô gái mang theo ý trấn an, thế này anh mới phát hiện xúc cảm còn tốt hơn tưởng tượng một chút.
Thân thể trẻ tuổi tràn ngập hơi thở thanh xuân, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Anh bỗng nhiên nhớ tới Bạch Ngưng của năm 22 tuổi.
Khi đó cô mới vừa tốt nghiệp đại học, nguyên khí tràn đầy, có chút ngây ngô đáng yêu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã xác định, cô chính là người mình muốn cưới.
Tình cảm mãnh liệt dần tiên tan theo năm tháng.
Tình yêu cũng dần chuyển biến thành tình thân.
Người định mệnh trong cuộc đời của anh chỉ có một mình Bạch Ngưng, về điểm này thì anh vô cùng chắc chắn.
Nhưng mà ——
Bất kể đàn ông ở độ tuổi nào, thứ anh ta thích nhất, vĩnh viễn là cô gái của mình ở độ tuổi hai mươi.
Tươi mới mọng nước, dễ thương, đáng yêu, đơn thuần, ngây thơ, đầu óc đơn giản, giống như chú mèo con nghe lời.
Đây là thói hư tật xấu của đàn ông, cho dù là anh, cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông ở đối diện còn đang bừng bừng hứng thú mà liếʍ huyệt.
Anh từng xem qua không ít phim AV, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt tại hiện trường.
Dươиɠ ѵậŧ theo bản năng sinh lý mà cương cứng ngẩng đầu, khiến đũng quần gồ lên, cảm giác tồn tại khó mà bỏ qua.
Cô gái bên cạnh nhanh chóng nhận ra sự khác thường của anh.
Cô nàng khẩn trương nuốt nước miếng, cuối cùng đánh bạo, vươn một cái tay khác, nắm lấy cây gậy nóng bỏng cách lớp quần tây.
Tương Nhạc Sinh run rẩy khó mà phát hiện, nhưng cũng không cản cô.
Cô gái dựa sát vào bờ vai anh, lời nói non nớt lại ngoài ý muốn mang đến cảm giác tán tỉnh.
“Anh ơi… chỗ này của anh thật lớn…” Cô nàng đỏ mặt, bởi vì trên thân người đàn ông toát ra hormone giống đực nồng đậm, hạ thân cô ta đã sớm ướt đẫm.
“Anh ơi… em hôn anh được không?” Cô ta lấy hết can đảm ngẩng đầu, đôi môi anh đào khẽ nhếch, giống như muốn hôn.
Hơi thở của Tương Nhạc Sinh trở nên nặng nề, một đôi mắt đen láy nhìn cô ta thật lâu, bỗng nhiên vươn ngón trỏ, cắm vào trong miệng cô ta.
Cô gái sửng sốt một hồi, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi non mềm mυ'ŧ lấy ngón tay của anh, bắt chước động tác tính giao, mυ'ŧ mát.
Bàn tay nhỏ bé đồng thời dùng tần suất nhất trí, cách lớp vật liệu may mặc cố gắng nắm lấy côn ŧᏂịŧ gần như không cần hết bằng một tay kia.
Cục trưởng Trương liếʍ huyệt đủ rồi, bò ra khỏi giữa hai chân người phụ nữ, đôi mắt hưng phấn đỏ bừng, đôi môi dính đầy chất lỏng trong suốt.
Ông ta cũng không ngại ngùng, “cạch” một tiếng cởi dây quần, cắm cây gậy nhỏ bé vào vào trong tiểu huyệt của người phụ nữ, sau đó nhanh chóng đẩy đưa.
Kích cỡ này, kɧoáı ©ảʍ mang đến chỉ sợ còn không bằng môi lưỡi, tiếng kêu rên của người phụ nữ mang đậm cảm giác diễn kịch, đang hết sức tỏ ra mình rất thỏa mãn.