Bạch Ngưng và Lý Thừa Minh bên này dây dưa không rõ, cùng lúc Tương Nhạc Sinh bên kia đang ngồi trong một câu lạc bộ đêm cao cấp tại thành phố H bị bắt trái ôm phải ấp.
Có lẽ là do Cục trưởng Trương sắp về hưu, cho nên trong khoảng thời gian cuối cùng còn tại chức, ông ta càng không muốn thu liễm, từ chối đề nghị để Tương Nhạc Sinh giúp ông ta chọn hàng, kiên trì “lấy thân tự nghiệm”.
Tương Nhạc Sinh khuyên can không có hiệu quả, đành phải liều mình bồi quân tử.
Ngồi ở bên trái anh là người phụ nữ trang điểm đậm, bộ ngực khủng như muốn tràn ra khỏi cổ áo, thong thả cọ xát vào ngực anh, rất có cảm giác tồn tại.
Mà người phụ nữ ngồi bên phải anh, tuổi tác không lớn, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt, dưới tóc mai lại đôi mắt nai con vô tội đang lén đánh giá anh.
“Tiểu Tương à, thả lỏng đi, không cần khẩn trương như vậy.” Cục trưởng Trương ngồi ở đối diện uống một ngụm rượu vang đỏ từ miệng người phụ nữ gần như trần trụi ngồi ở trên đùi ông ta, thỏa mãn nheo đôi mắt ti hí.
Chơi phụ nữ ấy mà, phải đến những nơi dâʍ ɖu͙© này mới có cảm giác.
Lãnh đạo đã hạ lệnh, Tương Nhạc Sinh không tiện từ chối, vì thế thả lỏng sống lưng căng cứng, nghiêng đầu sang nói chuyện phiếm với cô gái trẻ tuổi.
“Còn đi học à?” Âm điệu của anh thanh nhuận trong trẻo, hơi nóng phả vào mang tai khiến vành tai cô nàng giật giật, rất đáng yêu.
“Vâng.” Cô gái vội vàng đáp lại, động tác ngây ngô nhấc ly rượu đưa đến bên môi anh, “Em mời ngài uống rượu.”
Tương Nhạc Sinh hơi cúi đầu, uống rượu từ cái ly trong tay cô gái, môi mỏng dính lên chất lỏng càng thêm trơn bóng, gương mặt lạnh nhạt cũng bởi vậy mà sinh động hơn không ít, không còn cái vẻ lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm.
Lá gan cô gái lớn hơn chút, tay nhỏ đặt lên mu bàn tay của người đàn ông, cẩn thận cọ mặt lên trên: “Ngài là người nơi này sao?”
“Không phải.” Tương Nhạc Sinh đẩy người phụ nữ ngực lớn, mặt đầy son phấn, mùi hương nồng nặc ra, “Cô đi ra ngoài trước, để mình cô ấy lại là được.”
Người phụ nữ bĩu môi, không vui lắc mông rời đi.
Cục trưởng Trương cười trêu chọc: “Tiểu Tương, cậu còn trẻ, sao lại bảo thủ hơn lão già tôi thế?”
Nói xong, ông ta đẩy ngã người phụ nữ trên đùi lên sô pha, thân mình mập mạp phủ xuống, tách hai chân người phụ nữ, vẻ mặt tham lam ngửi ngửi nơi bí ẩn phát ra thứ mùi tanh tưởi.
Tương Nhạc Sinh ho khẽ một tiếng, có chút xấu hổ: “Lãnh đạo, nếu không tôi về phòng trước?”
“Không cần không cần!” Người đàn ông cười khà khà, hiển nhiên chỉ coi hành vi hoan ái trước mặt người khác như một loại tình thú, “Cậu chơi luôn ở chỗ này đi, không có gì phải ngại!”
Tương Nhạc Sinh hơi nhíu mày, bị bắt ngồi xem phát sóng trực tiếp.
Chỉ thấy lão già tóc đã hoa râm nhấc mông, vùi mặt vào hoa huyệt lỏng lẻo không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông cắm qua, tham lam liếʍ mυ'ŧ giống như đã đói khát nhiều ngày, liên tục phát ra tiếng nước sắc tình.
Kỹ nữ nọ cũng không phải dạng vừa, cô ta nhấc chân quấn lấy cổ người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ phóng đãng: “A a! Sướиɠ quá! Ư, ông xã liếʍ bay linh hồn nhỏ bé của em rồi! Ưm a! A a a!”