Giọng điệu của Bạch Ngưng mềm xuống, nét mặt ưu thương: “Tôi đã kết hôn, anh nói những lời này thì có ích gì?”
Lý Thừa Minh nhạy bén nhận ra sự thả lỏng trong giọng nói của cô, lòng tự trọng chịu đủ đả kích của anh ta cuối cùng cũng được cứu vớt đôi chút, anh ta luồn tay đến bên eo cô, ngón tay linh hoạt cởi cúc áo, miệng nói lời trấn an: “Anh biết, anh cũng không có ý chen chân vào hôn nhân của em, anh chỉ muốn tâm sự với em như bạn bè, ôn lại chuyện xưa, như vậy cũng không được sao?”
Anh ta gặm cắn xương quai xanh của cô, miệng hàm hồ bật thốt ra mấy lời: “Cho dù không thể làm vợ chồng, ít nhiều gì chúng ta cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, không thể cả đời không qua lại với nhau, em nói có đúng không?”
“Anh Thừa Minh …” Bạch Ngưng bỗng nhiên gọi lên xưng hô khi còn bé, khiến Lý Thừa Minh phải sửng sốt một lúc, động tác trên tay cũng dừng lại.
Cô lã chã chực khóc, gục đầu lên vai anh ta: “Anh Thừa Minh, sao anh lại không rõ… em không có cách nào … làm bạn với anh…”
Lý Thừa Minh tung hoành tình trường đã nhiều năm, sao lại không nghe ra ý của cô?
Cô là đang nói, cô còn chưa dứt tình với anh ta, so với làm bạn bè bình thường mà áp lực tâm lý, còn không bằng coi nhau như người lạ.
Lý Thừa Minh thật không nghĩ tới, năm đó sau khi anh ta làm ra những chuyện kia mà cô vẫn còn thích anh ta.
Trong lòng anh ta bỗng nhấc lên sóng to gió lớn, khiến anh ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng mà, bất kể thế nào, hôm nay anh ta cũng không thể làm tiếp.
Cô không phải mấy người phụ nữ râu ria, anh ta dám làm bậy, chính là đang vũ nhục cô.
Cũng là đang giày xéo tình cảm còn sót lại của bọn họ.
Không biết vì sao, Lý Thừa Minh bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Anh ta giúp cô cài cúc, sửa sang lại quần áo, không dám tin hỏi: “A Ngưng, em không hận anh sao?”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Bạch Ngưng, cô ngẩn ngơ nhìn anh ta, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Anh cho rằng em không muốn sao? Nhưng… em không làm được…”
“Anh xin lỗi…” Lý Thừa Minh luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, “A Ngưng, chuyện năm đó, đều là lỗi của anh, là anh có lỗi với em, em đánh anh đi, đánh anh được không?”
Nói xong, anh ta nắm lấy tay cô, đặt ở trên mặt mình, trên người đã không còn vẻ bất cần đời, thoạt nhìn vô cùng đứng đắn: “A Ngưng, chỉ cần em có thể hết giận, mặc cho em đánh thế nào, anh đảm bảo sẽ không đánh trả.”
Bàn tay mềm mại dừng trên mặt anh ta rất lâu, nhưng lại chỉ có vuốt ve mang theo lưu luyến cùng tưởng niệm.
Chợt, cô như nhận ra mình thất thố, hấp tấp thu tay lại.
Phản ứng này càng khiến Lý Thừa Minh thần hồn điên đảo.
Bạch Ngưng đứng dậy khỏi đùi anh ta, giống như có chút kinh hoảng vì màn bộc bạch vừa rồi: “Em… em phải đi về…”
Lý Thừa Minh không dám ép cô quá chặt, lịch thiệp mở cửa cho cô: “Anh đưa em đi.”
“Không cần!” Bạch Ngưng phản ứng quá kích, hoảng sợ giống như thỏ con bị nắm tai, “Em lái xe đến đây, tự mình về được.”
Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đi xa, Lý Thừa Minh vẫn chưa đã thèm.
Qυầи ɭóŧ của Bạch Ngưng đã ướt đẫm, cô không hề có gánh nặng tâm lý mà vứt bỏ quy tắc không ăn cỏ gần hang của mình.
Nếu biết tình có thể khiến cuộc sống trở nên tốt hơn, cớ sao có vui mà lại không làm?
………….