Giờ phút này, anh ta lộ vẻ năn nỉ, ngăn cản đường đi của Bạch Ngưng, thấp giọng nói: “A Ngưng, đừng đi, đừng đối xử với anh như vậy.”
Bạch Ngưng cắn môi, vẻ mặt phức tạp, nhưng giọng nói lại cực lạnh: “Lý Thừa Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh chỉ muốn nói chuyện với em.” Lý Thừa Minh nhấc chân tới gần, nhớ tới mảnh giấy bị cô xé nát ném vào thùng rác, nhất thời không rõ trong lòng mình là tranh cường háo thắng nhiều hơn, hay tình cũ khó quên nhiều hơn, “A Ngưng, em ngồi xuống đã, anh đảm bảo, nói xong những gì cần nói anh sẽ đi liền, được không?”
“Không được.” Bạch Ngưng giơ tay đẩy anh ta, “Anh tránh ra.”
Trong mắt Lý Thừa Minh thoáng qua vẻ không cam lòng, thuận thế nắm chặt cổ tay cô, đè cô ở trên tường, tay duỗi đến, ôm cô vào trong lòng.
“Anh muốn làm gì?” Đôi mắt đẹp của Bạch Ngưng mở to, loáng thoáng có chút tức giận cùng chán ghét.
Mà một cái liếc mắt này lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Lý Thừa Minh.
Từ khi sinh ra đến giờ anh ta đã là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống được người người vây quanh.
Chưa từng có ai, chưa từng có người nào dám đối xử với anh ta như vậy.
Ngay cả cô cũng dám ghét anh ta sao?
Người đàn ông xé đi lớp mặt nạ ngụy trang, khí thế hung mãnh, tay nắm chặt cằm cô, không quan tâm mà hung hăng hôn lên cái miệng bất cứ lúc nào cũng có thể thốt ra lời nói đâm thẳng vào lòng người kia.
“Ưm ưm…” Bạch Ngưng dùng sức xô đẩy, nhưng bởi vì sự chênh lệch thể lực giữa nam nữ quá lớn cho nên làm sao cô có thể đẩy được anh ta?
Đôi môi mềm mại cùng hơi thở thơm ngát kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến người đàn ông càng thêm cuồng dã, hạ thể dựng lên một túp lều, anh ta nắm chặt eo cô, môi lưỡi bá đạo gặm nhấm, công thành đoạt đất, như như vào chốn không người.
“Không muốn…” Gáy bị đè lên mặt tường lạnh lẽo, Bạch Ngưng bất lực bị ép ngẩng mặt, đôi mắt ngậm nước, đầu lưỡi bị người đàn ông kéo vào trong miệng, dây dưa liếʍ mυ'ŧ phát đau.
Thế nhưng… du͙© vọиɠ trong cô lại được thỏa mãn.
Người đàn ông trước mắt, đã từng ngày ngày đêm đêm sênh ca với cô.
Không ai có thể hiểu biết thân thể mẫn cảm này hơn anh ta, cũng không ai khiến cô vui thích hơn anh ta.
Bất tri bất giác, động tác kháng cự dần trở nên yếu ớt.
Bạch Ngưng nắm lấy vạt áo của người đàn ông, để mặc anh ta khinh bạc chòng ghẹo, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Không biết từ khi nào, Lý Thừa Minh đã ngồi lên sô pha, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nụ hôn cuồng bạo trở nên dịu dàng, anh ta quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, phát ra tiếng nước ái muội dính nhớp.
Sau lại yêu thương hôn lên đôi mắt, chóp mũi, cái cằm, cuối cùng liếʍ đến cần cổ.
Cổ Bạch Ngưng vô cùng mẫn cảm.
Cô không khống chế được mà phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó cảm nhận được, vật cứng của người đàn ông cộm dưới mông mình ngày càng trở nên phấn khởi.
“A Ngưng, đừng quật cường nữa, được không?” Lý Thừa Minh từng chút mυ'ŧ mát da thịt, lưu lại dấu hôn nhợt nhạt trên da thịt trắng nõn, “Em không biết bao nhiêu năm qua, anh nhớ em đến nhường nào đâu, thật sự nhớ đến phát điên.”
Mấy lời ma quỷ của anh ta, Bạch Ngưng đương nhiên không tin nửa chữ.
Nếu thật sự nhớ, thời đại này giao thông vô cùng thuận tiện, vì sao chưa từng trở về tìm cô?
Còn không phải bởi vì ở nước ngoài vui đến quên trời quên đất, sau khi về nước, nhất thời không tìm thấy con mồi hợp miệng cho nên mới đánh chủ ý lên người cô sao?