Bảy Năm Ngứa Ngáy

Chương 15: Tôn trọng

Lần này nơi Tương Nhạc Sinh đến công tác, là thành phố H choang ngợp trong vàng son.

Anh tuyệt đối không nghĩ tới, Cục trường Trương càng già càng dẻo dai, chỉ mới tham gia hai ngày hội nghị, đã thân thiết với một người phụ nữ nóng bỏng tuổi hơn ba mươi.

Nữ cán bộ nọ họ Ngô, con người có vài phần thú vị, đặc biệt đáng khen chính là chị ta có một bộ ngực no đủ, nhét vào dưới lớp áo căng chặt, khiến người ta không thể rời mắt.

Buổi tối, Tương Nhạc Sinh ra cửa mua thuốc hút, đúng lúc gặp được người phụ nữ mặc áo tắm dài màu trắng của khách sạn, chân đi dép lê, tiến vào trong phòng của Cục trường Trương.

Tương Nhạc Sinh lắc đầu, thấy nhiều rồi cũng không trách mà phủi sạch sẽ tàn thuốc và nếp uốn trên vạt áo tây trang, sau đó tiến vào thang máy bên trái đi xuống.

Nói đến cũng khéo, mới vừa đi đến đại sảnh khách sạn, anh liền bắt gặp chính cung nương nương đến bắt gian.

Phu nhân Cục trưởng để mặt mộc, vẻ mặt nôn nóng, đang chỉ tay vào mặt mấy cô lễ tân trước quầy trực, luôn miệng nói: “Tôi muốn tìm chồng tôi, tôi có giấy đăng ký kết hôn! Vì sao không nói cho tôi biết ông ta ở phòng nào? Hồ ly tinh kia đâu!”

Người phụ nữ thiếu hụt chỉ số EQ, lại chịu đủ dày vò khổ sở do ông chồng nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên phàm là thấy cô gái nào lớn lên xinh đẹp chút là sẽ căm giận mắng một câu hồ ly tinh.

Nói đến cũng thật khiến người ta thổn thức, những năm gần đây, những chuyện khôi hài thế này không biết đã xảy ra bao nhiêu vụ, nhưng bà ta vẫn không biết mệt, ý chí chiến đấu sục sôi.

Tương Nhạc Sinh suy nghĩ rất nhanh, lập tức vòng ngược lại, vội vàng đến gõ cửa phòng Cục trường Trương.

Một lúc sau, chỉ thấy người đàn ông đen mặt, bên hông quấn khăn tắm, quanh người tràn ngập cảm giác dục cầu bất mãn đi ra mở cửa, vừa há miệng đã cáu kỉnh: “Chuyện gì?”

Đang chuẩn bị tận hưởng sung sướиɠ thì bị cắt ngang, có ai mà không bực bội?

Tương Nhạc Sinh cúi đầu thì thầm với ông ta vài câu, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi đồng thời cũng có chút sợ hãi: “Sao bà ta lại chạy đến đây?”

Thấy ông ta hoang mang lo sợ, còn có chút kinh hoảng thất thố, Tương Nhạc Sinh bình tĩnh trần thuật: “Lãnh đạo, nếu không cứ bảo chị Ngô trốn đi một lát?”

Người phụ nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dạng trên giường đã nghe ra manh mối, lười biếng đứng dậy, không e dè để lộ một thân da thịt trắng bóng nõn nà trước mặt Tương Nhạc Sinh.

Tương Nhạc Sinh lập tức rũ mắt, phi lễ chớ nhìn.

Cục trường Trương chần chờ, sau đó nhỏ giọng cầu vài câu, cuối cùng ném cho chị ta một số tiền để bịt miệng, lúc này mới dỗ được người phụ nữ ra ngoài.

Nhưng chị ta vẫn không rời đi, mà dựa vào cửa phòng Tương Nhạc Sinh, cười dụ dỗ: “Em trai ngoan, vòi hoa sen trong phòng tắm của chị bị hỏng rồi, có thể mượn nhờ chỗ em tắm rửa chút không?”

Âm điệu mềm mại mị hoặc, tê dại tận xương, hiển nhiên chị ta đã quen với những hành động này đến mức gặp đàn ông là có thể nói được.

Nhìn từ góc độ của Tương Nhạc Sinh thì có thể nhìn thấy thân thể mông lung như ẩn như hiện sau chiếc váy nửa kín nửa hở, bờ vai nhỏ xinh, cần cổ kiêu sa cùng khe ngực sâu hút khiến vô số người đàn ông mê mệt.

Không ai biết, Tương Nhạc Sinh có một loại mê luyến cuồng nhiệt với bộ ngực của phụ nữ.

Ngay cả Bạch Ngưng cũng không biết.

Ở trước mặt vợ, anh luôn tôn trọng cô như khách, cho dù trên giường không thể tránh né mà chạm tới cũng chỉ âu yếm chứ không tùy ý dâʍ ɭσạи.