Giờ phút này, anh bình tĩnh nhìn người phụ nữ đứng đối diện đang õng ẹo tạo dáng tràn ngập sắc dục, vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng như một, không nhìn ra chút dao động cảm xúc nào.
Nhưng trong suy nghĩ thì đã sớm xé nát chất liệu may mặc trên người chị ta, hung hăng nắm bóp bộ ngực dụ hoặc kia, dùng miệng cắn xé nó, đùng đủ thủ đoạn hành hạ nó.
Một lát sau, Tương Nhạc Sinh lấy thẻ phòng của mình, “tinh” một tiếng cửa mở, anh lạnh nhạt nói: “Vào đi.”
Trong lòng người phụ nữ thầm nghĩ: Quả nhiên Tái Ông mất ngựa, trong họa được phúc.
Chạy mất một lão già, cuỗm về được trai trẻ tràn ngập hormone nam tính.
Bằng kinh nghiệm duyệt đàn ông vô số của chị ta, kích cỡ của đối phương nhất định sẽ không khiến chị ta thất vọng.
Người phụ nữ nghênh ngang đi vào nhà, nói được thì làm được, chạy đến phòng tắm tắm rửa.
Nhưng chị ta không khóa trái cửa.
Hơn nữa, cửa kính phòng tắm lại trong suốt từ hai hướng.
Chị ta làm vậy có ý gì, không cần nói cũng biết.
Tương Nhạc Sinh ngồi trên chiếc giường đôi màu rượu đỏ, một chân dài gác trên mặt bàn, im lặng không tiếng động quan sát người phụ nữ biểu diễn.
Chị ta vẫn chưa vội cởϊ qυầи áo, mà mở vòi sen, để mặc nước ấm xối cho thân thể ướt nhẹp.
Chất vải thấm đủ nước dính sát trên da thịt, phác họa vô cùng rõ ràng đường cong cơ thể từ bầu ngực căng tròn đến vòng eo thon, hai cánh mông mượt mà tròn trịa, không cởi còn dụ hoặc hơn cả cởi.
Tương Nhạc Sinh không chớp mắt nhìn chị ta, sau đó nghe được tiếng chuông di động vang.
Là Bạch Ngưng.
Anh chuyển tiếp cuộc gọi, giọng điệu không có gì bất thường: “Tiểu Ngưng, sao muộn thế này còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?”
Tầm mắt chuyển đến bên kia, người phụ nữ cách một lớp kính nở nụ cười đầy ẩn ý với anh, sau đó dán nửa người trên lên cửa kính, ở nơi cách anh không đến một mét, chậm rãi kéo vạt áo, để lộ một bên bầu ngực.
Hô hấp của Tương Nhạc Sinh bỗng trở nên thô nặng, bên tai là tiếng Bạch Ngưng dịu dàng trả lời: “Không có việc gì dâu, em chỉ muốn hỏi anh ở bên kia thế nào thôi? Cơm nước ngủ nghê đã quen chưa?”
Luận sắm vai hiền lương thục đức, Bạch Ngưng nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Người đàn ông vừa gấp không chờ nổi nhìn người phụ nữ bên kia cửa kính biểu diễn thoát y, vừa bình thản nói việc nhà với vợ yêu: “Ngủ thì vẫn ngủ được, nhưng không quen đồ ăn bên này lắm, khẩu vị nơi này thiên ngọt, món nào cũng ngọt.”
Nói rồi, anh lại cười khẽ một tiếng, giọng nói từ tính thông qua microphone, truyền tới trong tai Bạch Ngưng, khiến cô lại ngứa ngáy phát tình.
Vì thế Bạch Ngưng cũng cười theo: “Anh chịu khó nhịn chút, chờ anh về, chúng ta đến trung tâm thương mại quốc tế bên kia, hai ngày trước em với bạn có qua bên đó dạo phố, phát hiện có một nhà hàng chính tông toàn món anh thích, ăn rất ngon.”
Người đàn ông đồng ý, còn đang định nói gì đó, bỗng nhiên hít sâu một hơi.
Bởi vì, người phụ nữ trong phòng tắm đã trần như nhộng, tay nâng hai bầu vυ' tuyết trắng đẫy đà, ấn lên cửa kính.
Bầu thịt mềm mại bị đè ép, nhanh chóng biến hình, mà hai viên anh đào màu đỏ vô cùng kinh diễm tiến vào trong mắt anh rõ mồn một.
Tương Nhạc Sinh theo bản năng nuốt nước miếng.